Nghe hắn nói thế, Tề Tiểu Tô liền nhíu mày.
Nếu cô nhớ không lầm thì Tưởng thiếu kia chính là bạn của Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đúng không? Người đã mời bọn họ tới đây, cũng chính là chủ của bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Bên đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Khổng Tứ nhìn cô, đột nhiên cười nói: “Tôi suýt chút nữa thì quên, Tề tổng là bạn của cậu Tưởng kia nhỉ?”
“Không phải.” Tề Tiểu Tô nói thật: “Tôi đi theo Hạ Dư Hoành tới đây, tôi không biết cậu Tưởng kia, còn chưa gặp lần nào.”
“Ồ, là vậy à, thế giờ cô đi cùng tôi qua đó luôn đi. Không nói dối gì Tề tổng, thường thì đám thuộc hạ của tôi không thể nào xử lý được những người có thể tới đây vui chơi khi có chuyện xảy ra, không biết bên chỗ cậu Tưởng đã xảy ra chuyện gì, hy vọng không phải bạn bè của cô gây chuyện, nếu không, Khổng mỗ cũng chưa chắc có thể nể mặt Tề tổng được.”
Nghe hắn nói vậy, khoé miệng Tề Tiểu Tô không tự chủ được mà khẽ giật.
Cô cũng đâu cần hắn nể mặt mình đâu, người đàn ông Khổng Tứ này nhìn thì thấy bình thường, nhưng cô biết, hắn và Nghê Hào chắc chắn là cùng một loại người. Có điều, Nghê Hào luôn mạnh mẽ chiếm đoạt, cách làm việc tàn nhẫn không cần che giấu, còn Khổng Tứ lại là loại người âm hiểm, điểm này thì giống với Bạch Thế Tuấn. Nhưng có lẽ hắn âm hiểm thẳng thắn hơn Bạch Thế Tuấn một tẹo, ví như lúc này nói trước với cô, ý rằng đừng nghĩ vừa rồi cô giúp tôi một chút thì có thể nhận được sự nể nang của tôi, tôi sẽ không cho cô chút tình cảm nào cả đâu!
Có điều, cô cũng chẳng cần, mục đích của cô khi tới đây là tìm mảnh vỡ! Ở đây canh phòng nghiêm ngặt như thế, còn có những người có thân thủ trên cơ cô, mà không chắc chỉ có một người, nếu cô muốn lẻn vào đây thì chưa chắc dễ dàng như thế!
“Nếu ông chủ Khổng đã không nể mặt tôi thì cứ điện thoại xuống bảo xử lý đi chứ nhỉ? Thực ra tôi vẫn còn muốn tâm sự với ông chủ Khổng một chút.” Cô cố gắng lục lọi một lý do ở trong đầu, một suy nghĩ chợt loé lên, cô lại nói: “Ví dụ như tôi có thể làm được thẻ khách quý ở Dạ Khổng Tước không?”
Cô vừa hỏi, vừa bảo Hệ thống Tiểu Nhất mau thả ra năng lượng, cố gắng tìm cách tra ra vị trí của mảnh vỡ kia.
Khổng Tứ quả nhiên là người rất cẩn thận, lập tức từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, Tề tổng còn chưa đạt được điều kiện để làm thẻ khách quý ở đây, đương nhiên, nếu Tề tổng muốn tới chơi thì cũng có thể theo Tưởng thiếu tới đây mà.”
“Điều kiện? Không biết cần phải có điều kiện gì?” Cô cố gắng kéo dài thời gian.
“Chúng tôi có một tổ nhân viên chuyên phụ trách xét duyệt khách hàng thông qua thân phận và trình độ tiêu phí của họ. Nếu Tề tổng có hứng thú thì có thể thử, sau khi điền thông tin cá nhân, nếu được thông qua thì có thể làm thẻ khách quý rồi.” Khổng Tứ nói tới đây thì đã không thể kiên nhẫn nổi nữa rồi: “Tề tổng nếu còn có chuyện gì muốn hỏi thì chút nữa có thể tới bộ phận tư vấn để hỏi, giờ đi ra ngoài trước đã.”
Đây là đuổi thẳng cổ rồi.
“Tiểu Nhất, cậu đã tra được chưa thế?” Tề Tiểu Tô không thể không đi về phía cửa lớn.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Có hơi kỳ quái, tại sao bản Hệ thóng vẫn luôn cảm thấy mảnh vỡ ở ngay bên cạnh, hơn nữa còn có năng lượng rất lớn nhỉ? Vậy mà chẳng thể tìm được xác của mảnh vỡ đó là sao?”
Vậy nghĩa là không tìm thấy rồi.
Tề Tiểu Tô không thể câu giờ thêm được nữa, người đã đi tới cửa, Khổng Tứ đi ở sau lưng liền duỗi tay đẩy một cái, đẩy thẳng cô ra ngoài, giọng cũng lạnh lùng hơn: “Tề tổng, cô đi hơi chậm rồi đấy.”
Đúng là chẳng có phong độ gì hết, thấy cô đi quá chậm còn dùng tay đẩy người nữa chứ!
“Cứ đi thôi, nếu không Khổng Tứ sẽ nghi ngờ đấy, tôi sẽ tìm thời gian khác quay lại dò xét vậy.”
Cô cũng chẳng còn cách nào cả, trước mặt và xung quanh đều có vệ sĩ đi cùng.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Hay là để bản Hệ thống làm bọn họ ngất đi, sau đó cô tìm lại một lần xem sao.”
“Thôi cho xin đi.” Tề Tiểu Tô vội nói: “Đánh ngất cả Khổng Tứ, chờ hắn tỉnh lại rồi chẳng lẽ không lập tức giết chết tôi à? Trừ khi xử lý hắn luôn.”
Nhưng xử lý người ở đây cũng chẳng hay ho chút nào, lúc cô lên đây đã có mấy người làm chứng, nếu như bị Ôn Tình truyền ra ngoài, đến lúc đó chẳng phải cô vừa trêu vào cảnh sát ở thành phố D xong lại đi trêu tiếp vào cảnh sát ở thành phố Y sao?
Giờ cô đã lên lớp 12 rồi, còn muốn thi đại học, còn phải vào đại học nữa, không muốn dính phải án mạng gì hết. Bên thành phố D coi như đã trêu vào Cục trưởng Cục Cảnh sát rồi, không thể nào chọc tiếp thêm một bên nữa được, huống chi còn là loại người như Khổng Tứ.
Chỉ có thể tạm thời đi xuống, chờ tìm cơ hội khác vậy.
Vì thế, Hệ thống Tiểu Nhất cũng chỉ có thể nhận mệnh, vẫn chẳng nói một lời nào, rõ ràng là đang rất thất vọng. Có đôi khi, Tề Tiểu Tô thực sự hoài nghi liệu có phải nó được trang bị bộ não của con người hay không, nếu không sao có thể có lắm tâm trạng như thế được.
Tưởng thiếu, Tưởng Minh Lễ là con trai độc nhất của người giàu đứng thứ ba trong thành phố Y, cũng là một cậu chủ nghe nói là cực kỳ hoang phí, từ bé đã tiêu tiền như nước, cực kỳ thích khoe khoang, tuổi cũng chỉ mới 21 mà thôi. Thành tích học tập của hắn luôn rất tệ, vì thế sau khi học hết cấp ba, không thi đỗ đại học nên cũng chẳng đi học nữa, nhưng mà cậu ấm này lại rất có đầu óc kinh doanh, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền vào làm cho công ty của gia đình, còn làm rất tốt, vì thế không bị người ta mắng chửi là đồ táng gia bại sản.
Đương nhiên, đây là các thông tin mà Hệ thống Tiểu Nhất tra giúp cô.
Có tin tức này, Tề Tiểu Tô cũng không coi Tưởng Minh Lễ là một cậu ấm chỉ biết chơi bời khoe tiền nữa.
“Cậu Tưởng có một căn phòng nhỏ cố định ở đây, mỗi lần tới đều luôn ở đó.” Khổng Tứ đi chậm hơn Tề Tiểu Tô một bước, từ hành động này có thể thấy hắn không bao giờ giao phía sau lưng mình cho người xa lạ, cho dù người xa lạ đó chỉ là một thiếu nữ mới 18 tuổi.
Tề Tiểu Tô cũng không thèm quan tâm.
“Có vẻ ông chủ Khổng với Tưởng thiếu rất thân quen nhỉ?” Cô hỏi một câu.
Không ngờ, Khổng Tứ lại đáp một câu làm cô suýt chút nữa ngã sấp mặt.
“Đúng là khá thân quen, chàng trai kia nhìn khá đẹp trai, Khổng mỗ rất có hứng thú với cậu ấy, theo đuổi cậu ta suốt một năm nhưng lúc nào cậu ta cũng từ chối tôi hết.”
Giọng điệu này nghe khá là buồn bực.
Phụt.
Tề Tiểu Tô suýt chút nữa phun ra.
Được rồi, đáng ra cô không nên hỏi vấn đề này mới đúng.
Vậy nên sau đó cô liền không mở miệng nữa.
Tới căn phòng nhỏ của Tưởng thiếu, cánh cửa lớn bằng kim loại được mở ra, một căn phòng chừng 40m2 xuất hiện trong tầm mắt. Tề Tiểu Tô không khỏi kinh ngạc và cảm thán về sự xa xỉ của Dạ Khổng Tước, phòng VIP ở nơi khác bình thường đã lớn lắm rồi, phòng này cơ hồ còn lớn hơn nhiều nữa.
Bên trong có hát karaoke, có giường mát xa, có bàn bi-a, khu tập đánh golf mini, khoa trương nhất là còn có một bể tắm nước nóng nữa! Xung quanh được che bởi màn lụa mỏng, bên trong có người đang tắm, nhưng có lẽ là vì xảy ra chuyện nên hai cô gái đang ngâm mình trong bể cũng thò mặt ra nhìn.
Cái này đúng là...
Tề Tiểu Tô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Tình đang ôm chặt lấy cánh tay An Tử Khê, cô ta đang rúc trong ngực anh ta, nghiêng đầu nhìn một người thanh niên trẻ với ánh mắt đầy thâm độc.
Người thanh niên kia đang dùng tay che vùng đũng quần lại, rên rỉ thảm thiết một cách vô lực.
Đây là bị người ta đá vào thằng em rồi à? Hơn nữa, người hành hung rất có thể chính là Ôn Tình?
Xảy ra chuyện có liên quan tới Ôn Tình, Tề Tiểu Tô hoàn toàn không thấy ngạc nhiên chút nào. Cô gái này thoạt nhìn là chúa thích gây chuyện, rõ ràng là thích gây phiền toái đến tận mạng rồi.
“Lễ Lễ, có chuyện gì thế?”
Khổng Tứ nhìn về phía một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở sô pha chính giữa.
Lễ Lễ?