Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 325: Chương 325: Đại náo sơn trang




Tề Tiểu Tô liếc nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Bây giờ là chín rưỡi.”

“Tối qua tôi nói là chín giờ! Chín giờ! Cô bị điếc phải không hả?”

“Tai tôi tốt lắm, nhưng mà từ nhà tôi đến đây quá xa, hết cách rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất nói rồi, Thiếu soái nói với nó, trong tay có lá thư này, cô không cần lo lắng bà già này lôi ông chủ của bà ta ra ngáng chân cô, nếu đã như vậy, cô cần gì phải khách sáo với bà ta.

Cho nên lúc cô nói lời này, vẻ mặt tràn đầy vẻ không quan tâm. Nghiêm Tắc Thâm nhìn mà cả người đổ đầy mồ hôi.

Bà cô ơi, giọng điệu như vậy, thái độ như vậy, là muốn chọc giận lão phu nhân này sao. Trước đó cô nói có cách, chắc không phải là qua đây làm cho vò đã mẻ lại sứt chứ?

Nhưng Tề Tiểu Tô không phải người không đáng tin như vậy!

Bà quản gia đang định nói gì đó, Vân Phỉ vội vàng đến, ôm một cái hộp gấm lớn trong tay, trán vã mồ hôi, nhìn thấy Tề Tiểu Tô, ánh mắt lập tức rơi lên cái túi xách trên tay cô, lộ ra ánh sáng nóng bỏng.

Miếng ngọc Đế Vương song sắc cực phẩm kia, cô thật sự mang đến rồi?

Cô ta lập tức nói: “Tề Tiểu Tô, cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi đã đi đi lại lại hai chuyến rồi, cái giá của cô lớn quá đấy!”

Lúc này còn muốn đâm chọc sau lưng cô sao? Đáng tiếc cô căn bản không sợ cái trò này, dù sao cô đã hạ quyết tâm rồi, tin tưởng Thiếu soái, nếu như anh lừa cô, đợi anh trở lại, cô nhất định sẽ lột da anh.

Khụ khụ, nếu như cô lột được.

Nếu đã không kiêng nể gì cả, cô dứt khoát tiến hành đến cùng sự ngang ngược vô lễ này. Dù sao đời này cô còn chưa từng khoa trương ngang ngược như vậy.

“Vân Phỉ, cái giá của tôi có lớn hay không, liên quan gì đến cô? Đây là nhà cô à?”

Vân Phỉ bị lời này của cô làm cho nghẹn họng mặt căng đỏ lên, giận đến bộ ngực đẫy đà nhấp nhô, cuộn trào mãnh liệt. “Cô, cô…” Cô nửa ngày cũng không nói ra được.

Nếu như đây là ở chỗ khác, bà quản gia kia không có ở đây, cô ta khẳng định lập tức nổ tung. Nhưng ở trước mặt bà già này cô ta không dám láo xược, không dám làm ầm lên, không dám như người phụ nữ chua ngoa, cho nên chỉ đành kìm nén, kìm nén đến mức cô ta sắp nội thương rồi.

“Láo xược!”

Bà quản gia lại vỗ bàn một cái, giận không kiềm được chỉ Tề Tiểu Tô nói: “Không có chút giáo dưỡng nào cả!”

Tề Tiểu Tô vốn dĩ muốn ngang ngược một chút, chỉ là không muốn mặc cho bọn họ ức hiếp, nhưng lời này của bà quản gia lập tức động đến ranh giới cuối cùng của cô.

Trong nháy mắt, cô hoàn toàn quên bối cảnh kinh người của chủ nhân sơn trang này, quên đi những người có địa vị ở thành phố D này vẫn phải ăn nói khép nép trước mặt bà già này.

Cô lạnh lùng nhìn bà ta, nếu như ánh mắt có thể đóng băng người, sợ rằng bà quản gia này lúc này đã thành một bức tượng đá rồi.

Nghiêm Tắc Thâm thấy tình thế không đúng, giơ tay định kéo Tề Tiểu Tô.

Anh ta không thể để cho cô đi sai được, bây giờ vốn dĩ đã chọc giận lão phu nhân rồi, nếu như lại nói ra cái gì, làm ra cái gì nữa, sợ là đến bố anh ta, còn có Long Đào, Vân Tú, Chúc Tường Đông, những người anh ta có thể nghĩ đến, tất cả mọi người sẽ không bảo vệ nổi cô.

Lúc này anh ta rất hối hận, trước đó không kể những chuyện bà quản gia này đã làm cho cô nghe.

Trước kia có một nhân viên mới đến không biết, đắc tội lão phu nhân này, kết quả không quá ba ngày liền bị sa thải, còn bị vào tù, tội danh là tham ô, số lượng thật ra rất nhỏ. Bọn họ đều biết, vốn dĩ không có ai là sạch sẽ cả, số nhỏ như vậy, nếu như không phải là đắc tội ai, ai sẽ tìm đến anh ta chứ? Huống hồ hiệu suất còn cao như vậy!

Mà bọn họ nghe được tin tức bên trong, nghe đâu, cả chuyện này chỉ là thủ hạ của chủ nhân lão phu nhân gọi một cuộc điện thoại, đến chủ nhân của bà ta cũng không cần ra tay.

Một cuộc điện thoại của thủ hạ là có thể tùy tiện huỷ hoại một nhân viên, chủ nhân của bà ta là bối cảnh thế nào? Có thể tưởng tượng được.

Giống như Tề Tiểu Tô, bọn họ còn không phải là chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay thôi sao, nhưng đối với Tề Tiểu Tô mà nói, có thể sẽ bị hủy cả đời.

Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, Tề Tiểu Tô đã lên tiếng.

“Giáo dưỡng? Bà muốn nói chuyện giáo dưỡng với tôi, được thôi, chúng ta sẽ so xem ai có giáo dưỡng hơn.” Cô lạnh lùng nói: “Ngay từ đầu tôi đã không quen bà, ngọc của bà rơi vỡ không liên quan gì đến tôi đúng không?”

Nói tới đây, cô liếc Vân Phỉ, nói tiếp: “Ai làm vỡ ngọc của bà thì đi mà tìm người đó, kết quả bà thì hay rồi, câu đầu tiên là gọi tôi đến, nghe nói tôi có ngọc tốt, giá cũng không hỏi đã bảo tôi cầm ngọc đến đây. Cầm thì cầm chắc, lúc định thời gian bà có hỏi tôi hôm nay có rảnh không sao? Người ta đến muộn, bà liền đập cốc sưng mặt, tôi ngược lại muốn hỏi xem, bà già ngang ngược phách lối, ích kỷ tuỳ hứng như bà, giáo dưỡng của bà ở đâu?”

“Cô….”

“Cô cái gì mà cô? Bà là bà nội của tôi, hay là giáo viên của tôi?” Tề Tiểu Tô chặn họng, “Tôi lại hỏi bà, bà muốn tôi cầm ngọc Đế Vương song sắc đến, tôi cầm đến rồi, bà định ra giá mua bao nhiêu? Tôi nói cho bà biết, mấy miếng ngọc vỡ kia tôi không coi ra gì đâu, tôi cũng không thiếu mấy thứ phế liệu đó!”

Nghiêm Tắc Thâm hít một hơi lạnh.

Ôi mẹ ơi!

Ông trời ơi!

Tề Tiểu Tô đây là muốn đụng rách trời à!

Nghiêm Tắc Thâm đã không còn quan tâm được nhiều như vậy, anh ta đi ra mấy bước, vội vàng cầm điện thoại ra, gọi cho bố mình.

“Bố, Tiểu Tô chống lại lão phu nhân của sơn trang Long gia rồi, bố bên đó nghĩ cách trước đi, có mối quan hệ nào có thể giúp đỡ xin tha thứ đều tìm ra hết! Miếng ngọc Đế Vương Lục nhà chúng ta, bố bảo người đưa qua đây đi! Sao cơ! Sao lại chống lại à? Bố trước đừng hỏi vội…”

Sau đó anh ta lại lật danh bạ, gấp đến mức tay cũng run run. Lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, anh ta thật sự rất căng thẳng, căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng.

Nhiều năm mưa gió thương trường cũng chưa từng khiến cho anh ta căng thẳng như vậy. Anh ta chỉ biết, trước đó Tề Tiểu Tô dốc hết sức bảo vệ Nghiêm gia bọn họ, lúc này, Nghiêm gia cũng nhất định phải dốc hết sức bảo vệ cô.

Sau đó, Nghiêm Tắc Thâm mới biết, cái này gọi là quan tâm sẽ loạn. Anh ta đã sớm coi Tề Tiểu Tô là người của mình, người thân, giống như là em gái nhỏ của anh ta.

Đại Nhạc đã đứng ở trước mặt Tề Tiểu Tô, giơ cao tay phải lên, định hung hăng tát Tề Tiểu Tô.

“Bố mẹ cô không biết dạy, thì để tôi dạy cô cái gì gọi là tôn ti.”

Tay hắn hung hăng tát xuống dưới cái nhìn hả hê của Vân Phỉ, Tề Tiểu Tô giơ tay giữ cổ tay Đại Nhạc lại, dùng sức xoay một cái, đẩy tay ra, dễ dàng hất Đại Nhạc ra. Hắn không thu thế lại được, đụng thẳng vào bà quản gia, trong tiếng thét chói tai của bà ta, hai người ngã thành một đống, cốc trà trên bàn cũng đổ xuống, vừa vặn dội lên đầu bà quản gia.

Bà ta lại rít lên.

“A! A a a! Người đâu, người đâu!”

“Trời ơi! Lão phu nhân!” Vân Phỉ đặt cái hộp xuống, chạy nhanh đến, luống cuống muốn đỡ bà ta dậy. Tề Tiểu Tô nhìn cô ta, trong mắt thoáng qua một tia ác ý, mò trong không gian ra một viên ngọc nhỏ, lặng lẽ bắn vào đầu gối cô ta.

Sức mạnh bây giờ của cô không yếu ớt như trước kia nữa, trải qua hai lần cường hóa cô đã không phải là người dễ bắt nạt ngày xưa nữa rồi.

Vân Phỉ chỉ cảm thấy chân đau rồi nhũn ra, không khống chế được ngã nhào xuống bà quản gia.

“A!” Bà già kia lại thét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.