Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 483: Chương 483: Dám chơi dám chịu - đều là của em




“Em nghĩ thử mà xem, để bồi dưỡng ra một hạt giống có thể dự thi được cũng không dễ dàng gì, làm sao chỉ có thể để tham gia thi đấu một lần? Bình thường chẳng phải cần trọng dụng nó à. Cho nên, chúng ta chỉ có thể tuyển người mạnh nhất trong những người mạnh, không chỉ có thể chiến đấu được với những người khác ở trong cuộc thi, mà tốt nhất còn có thể điều tra ra được tin tức gì có ích cho bên ta hay không. Cho nên những người tham gia đều rất hiếm.” Nói đến đây, sắc mặt của Vệ Thiếu soái cũng trở nên nghiêm túc.

Tề Tiểu Tô im lặng.

Nói thế cũng đúng.

“Vậy anh nói cái người bị hành hạ đến chết kia…”

“Anh vừa mới nói không kể sống chết chỉ là để người dự thi dốc toàn lực chiến đấu. Nhưng nếu có người cố ý, thậm chí có ác ý muốn giết người, nếu bị điều tra ra thì vẫn phải chịu trừng phạt.”

Tề Tiểu Tô gật đầu, cô cũng thấy yên tâm hơn một chút, nếu không chẳng phải cuộc thi này quá hung tàn rồi sao?

“Trong cuộc thi, bốn nước sẽ phái người lập thành một tổ điều tra, nếu xảy ra việc chết người, tổ điều tra sẽ vào tiến hành kiểm tra để xem là vô tình giết người, hay cố ý giết người. Vào cái lần mà người dự thi ở bên ta bị chết rồi bị ném xác xuống sông, nếu không nhờ đúng lúc được đám rong dày đặc ở dưới đáy giữ lại, sau đó trùng hợp bị người trong tổ điều tra nhìn thấy thì có khả năng ngay cả xác cũng không tìm về được. Khi vớt người đó lên, họ phát hiện, một cánh tay và một chân của anh ta đã bị chặt đứt, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ căm phẫn. Thế nhưng cuối cùng ba vị sĩ quan khác trong tổ điều tra lại cùng nhất trí phán quyết rằng anh ta tự mình trượt chân rơi xuống sông, bị cá sấu ngoạm mất cánh tay và chân.”

Nói đến đây, hơi thở quanh thân Vệ Thiếu soái lạnh xuống, Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy khó chịu mà tiến sát vào trong lòng của anh hơn. Vệ Thiếu soái ôm cô, nói: “Nếu em không muốn nghe, anh sẽ không nói nữa.”

“Không, anh cứ nói tiếp đi.” Chuyện này có liên quan tới nhiệm vụ anh đang nhận, sao cô có thể không nghe được. Cô cũng nên biết anh muốn đi làm gì nữa.

Khó có được một lần anh nói cho cô biết, cho dù đến lúc đó tạm thời liên lạc được với nhau thì cô cũng biết anh đang làm gì, ở đâu, chỉ cần thế là đủ rồi.

Vệ Thiếu soái hôn nhẹ lên tóc cô, tiếp tục câu chuyện: “Không chỉ như thế, sau này còn có rất nhiều người ác ý muốn hãm hại người bị chết kia, họ nói anh ta hèn nhát, là đồ bỏ đi, muốn chạy trốn còn bị trượt chân rơi xuống sông, chết quá vớ vẩn. Đồng thời, chúng còn chế giễu quân ta không có người tài, đều là thứ vô dụng, có người còn muốn lần sau không để cho quân ta tham gia cuộc thi Tinh nhuệ binh nữa. Bên ta tất nhiên không tin kết quả này, nhưng ba đấu một, lại không có bất cứ chứng cứ nào nên không thể làm gì được. Cuối cùng đành phải chờ đến lần tranh tài này, ở thời điểm tuyển ra người đi dự thi, bên trên cũng giao xuống một nhiệm vụ, nhất định phải tra ra chân tướng sự việc năm đó và tìm được kẻ giết người. Tất cả là vì danh dự của người quân nhân tên Điền Bình Ba kia, cũng là danh dự của quân đội ta, hơn nữa, cũng là danh dự của một vị lão tướng mà anh rất kính trọng.”

“Vị lão tướng nào cơ?”

“Là Hạ lão Tướng quân.”

“Hạ?” Tề Tiểu Tô giật mình.

Hạ, Hạ gia?

Chẳng lẽ chính là Hạ gia mà tên Đỗ Tử Nhân kia muốn nịnh bợ? Nhưng không phải Thiếu soái muốn phá hủy liên minh giữa Hạ gia, Đỗ gia và Nguyễn gia sao?

Nếu Hạ lão Tướng quân là người của Hạ gia, anh kính trọng ông ấy như thế sao còn muốn đối phó với Hạ gia?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, đáy mắt Vệ Thiếu soái dâng lên một chút tăm tối, anh nói: “Hạ lão Tướng quân đúng là người của Hạ gia, và nếu không có ông ấy, Hạ gia cũng không có được địa vị như ngày hôm nay. Nhưng Hạ lão Tướng quân không có con cái, bao nhiêu vinh quang ông ấy đạt được đều để cho em trai, em gái của ông ấy hưởng, qua nhiều năm như vậy, những người đó đã sớm quên hết tất cả những điều ấy, quên luôn cả ông ấy. Hơn nữa Hạ lão Tướng quân đã có tuổi, còn bị bệnh tim, ông ấy đã sớm rời khỏi vòng xoáy quyền lực rồi, người nhà Hạ gia cũng ném ông ấy sang một bên không để ý tới. Bây giờ Hạ lão Tướng quân đang sống một mình gần rừng tùng ở ngoại thành thủ đô. Anh đã từng đọc được kết cục bi thương của ông ấy trên sách dã sử, ông ấy bị bệnh chết ở trong căn nhà nhỏ gần rừng tùng, đến nửa tháng sau mới có người phát hiện ra thì thi thể của ông ấy đã bị thối rữa rồi.”

Tề Tiểu Tô cảm thấy lòng lạnh run.

Dù gì Hạ gia cũng là một gia tộc lớn, vậy mà lại để một vị lão Tướng quân rơi vào kết cục như vậy!

Hai người đều im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tề Tiểu Tô lên tiếng hỏi: “Vậy cái người tên Điền Bình Ba mà anh nói đó có quan hệ gì với Hạ lão Tướng quân?”

“Điền Bình Ba có thể coi như là học trò của Hạ lão Tướng quân, cha của anh ta đã từng là lính cảnh vệ của ông ấy, Điền Bình Ba đã theo chân Hạ lão Tướng quân học đánh quyền và bắn súng từ khi còn nhỏ. Cha con nhà họ Điền cũng từng là đối tượng được nhiều người nịnh bợ, nhưng tính cách họ cũng ngay thẳng như Hạ lão Tướng quân nên đắc tội với không ít người. Sau khi Điền Bình Ba chết, những người đó cười nhạo và nói xấu rất nhiều sau lưng họ, họ nói những kẻ đi theo Hạ lão Tướng quân đều không có kết cục tốt.”

“Những kẻ đó thật đáng ghê tởm!” Tề Tiểu Tô nghe xong cũng thấy nổi giận.

“Hạ lão Tướng quân rất thích người hậu bối Điền Bình Ba này, cũng chính vì chuyện này mà ông ấy nhẫn nhịn chịu đựng dẫn đến tích tụ quá nhiều tức giận trong lòng, khiến sức khỏe càng ngày càng kém đi.” Vệ Thiếu soái nói tiếp: “Những khúc mắc ở trong đó, lúc đầu khi anh nhìn thấy trong cuốn dã sử kia, anh đã tìm hiểu rõ mọi thông tin của nó ở trong kho tư liệu, bởi vậy lần này anh mới muốn vào danh sách được đi đặc huấn, cũng chỉ vì muốn có đủ tư cách tham gia vào trận thi đấu lần này.”

Tề Tiểu Tô hơi ngạc nhiên: “Ý của anh là, ngay từ đầu anh tham gia là vì muốn điều tra ra nguyên nhân chính cái chết của Điền Bình Ba?” Mặc dù cô cũng ủng hộ anh làm việc này, nhưng sao lúc đầu anh còn nói là vì muốn cho cô chỗ dựa để cô được tung hoành thiên hạ?

“Vẹn cả đôi đường thôi.” Anh nhéo mặt cô: “Anh lấy thứ anh muốn, cũng có thể giúp bọn họ một tay, cớ gì lại không làm?”

Trên thực tế, thật ra anh đã nghĩ đến điều này từ rất sớm, cũng đã có quyết định muốn đi lên từ con đường này lâu rồi, có phải không?

Cái gã này…

Sao mà cô càng ngày càng thích anh thế này.

Trong lúc nhất thời tâm huyết dâng trào, Tề Tiểu Tô nhảy xuống, quay người vỗ lên bờ vai của anh và nói: “Tốt lắm! Em ủng hộ anh! Đi đánh những kẻ kia tơi bời hoa lá đi, phải điều tra ra nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Điền Bình Ba đấy! Sau này nếu chúng ta đến thủ đô, hãy cùng đi thăm Hạ lão Tướng quân nhé!”

“Ừ.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.

Nếu là người phụ nữ bình thường, khi nghe thấy sự hung hiểm của rừng mưa chết chóc và cái chết thê thảm của Điền Bình Ba, chắc chắn sẽ sợ hãi và cực lực phản đối cho anh đi.

Nhưng Tiểu Tô lại…

Đương nhiên anh không cảm thấy cô không quan tâm đến anh. Ngược lại, cô tin tưởng năng lực của anh, ở trong mắt cô, anh đủ mạnh để làm được điều đó.

Vệ Thiếu soái rất thích điểm này ở cô.

Tề Tiểu Tô nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, trong lòng cô khẽ giật thót, thấy anh ngồi trên ghế xích đu không có chút phòng bị nào, mà bây giờ cô đang đứng trước mặt anh, chỉ cần đưa tay ra là có thể đập tới đầu của anh!

Lúc trước anh đã nói, chỉ cần đập được vào đầu của anh, thì toàn bộ tài sản của anh sẽ là của cô!

Hai mắt Tề Tiểu Tô lập tức sáng lên.

Cô nhanh tay đập lên đầu anh.

Vệ Thiếu soái chớp mắt, ngón tay anh hơi động đậy nhưng cuối cùng cũng không có động tác gì.

Bộp.

Mắt Tề Tiểu Tô trợn tròn, dường như vẫn chưa tin vào việc này.

Cô thật sự đập được vào đầu của Thiếu soái rồi?

A? Hình như là được thật này!

Cô liền cười phá lên: “Ha! Em thắng! Em đập được vào đầu của anh rồi! Hay lắm, toàn bộ tài sản của anh phải cho em hết đấy!”

Vệ Thiếu soái từ tốn đứng lên, tới gần cô: “Ừ, dám chơi dám chịu, từ hôm nay trở đi, bản Thiếu soái là người của em, tiền cũng là của em, còn nữa, cái thứ cất lâu lắm rồi này… cũng là của em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.