Đây là lắc tay của Nghiêm Uyển Nghi!
Nghiêm Uyển Nghi rất thích chiếc lắc tay này, dây bạch kim mảnh có điểm xuyết những viên đá quý màu sắc rực rỡ, vừa thấy đã cảm thấy nó tinh xảo y như món trang sức mà hiện nay các thiếu nữ đang ưa chuộng nhất, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể thấy nó có thiết kế rất khác lạ, những viên đá quý kia có thể không quá quý giá, nhưng được mài cắt cực kỳ hoàn mỹ.
Đây là mặt hàng có giới hạn số lượng của một thương hiệu nổi tiếng thế giới, nghe nói cả thế giới mới chỉ bán ra đúng sáu chiếc.
Chẳng phải cô ấy nên ở trong phòng tiệc sao?
Dù có muốn đi toilet thì cũng không nên đi về phía bên này mới đúng!
Không, bình thường mà nói, dù có đi đâu cũng sẽ không đi về phía bên này.
Vì vừa rồi, Hệ thống Tiểu Nhất điều tra được, đây là con đường cấm nhân viên và khách đi lại, bởi vì đi hết con đường này sẽ tới phòng nghỉ riêng của bà Vu, cũng có thể nói, là phòng mà bà ta thỉnh thoảng sẽ lén gặp Bạch Thế Tuấn.
Nghiêm Uyển Nghi gặp chuyện gì rồi.
Đây là điều mà Tề Tiểu Tô thật sự không ngờ tới.
Tuy rằng Nghiêm Tắc Minh muốn làm nhục cô, cũng muốn đối đầu với Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm, nhưng Nghiêm Uyển Nghi vốn chẳng tham gia vào việc điều hành ở công ty, cũng được Nghiêm lão bảo vệ đến mức trở thành người cực kỳ đơn thuần, Nghiêm Tắc Minh là anh trai ruột của cô ấy, sao có thể cầm thú tới mức làm nhục cả em gái mình chứ?
Tề Tiểu Tô không thể hiểu nổi, càng không thể tin được.
Việc này, chắc chắn Nghiêm Tắc Minh không biết hết tất cả, hay nói đúng hơn, hắn chẳng biết gì về việc Nghiêm Uyển Nghi cũng bị kéo vào!
Tề Tiểu Tô không dám chần chừ, vội vã chạy thẳng về phía trước.
Vượt qua khúc ngoặt là tới một vườn đỗ quyên tươi tốt, một bức tường cao ngang đầu người bị những tán cây lớn phủ lên, có vài cành còn vượt qua bức tường thò vào bên trong. Đi vòng qua bức tường này sẽ tới một con đường, phía trước đề mấy chữ: “Không phận sự miễn vào“.
Đường nhỏ dài chưa tới mười mét, cuối con đường là một cánh cổng kim loại chạm trổ hoa văn, sau cánh cổng đó lại là đường.
Hiện tại cổng đang mở, chắc là để tiện cho bọn họ làm việc.
Qua khe cửa có thể thấy ánh sáng màu đỏ cam hắt ra.
Tề Tiểu Tô biết trong này vẫn còn có người, nếu không bọn họ sẽ không gửi tin nhắn thúc giục. Cô yên lặng lắng nghe, sau khi xác nhận tất cả đều đang ở trong phòng thì không lập tức ra tay ngay mà phát đi một tín hiệu định vị truy tung.
Không tới hai phút, Đồng Xán đã tới, còn mang theo một vệ sĩ cùng tới từ thành phố J, tên là Lương Lệ. Nhìn thấy bọn họ, Tề Tiểu Tô không khỏi âm thầm khen ngợi, bởi vì hai người bọn họ đã thay quần áo của hai tên vừa bị đánh ngất xỉu kia.
“Bế tôi vào.”
Lương Lệ là người nói ít làm nhiều, nghe cô nói vậy cũng chẳng hỏi lý do mà giơ tay định ôm lấy người. Đồng Xán ngăn anh ta lại: “Để tôi làm cho.”
Anh ta bế ngang Tề Tiểu Tô lên, Tề Tiểu Tô liền lập tức thả lỏng toàn thân, cả người mềm oặt, thoạt nhìn có vẻ như đang hôn mê thật.
Lương Lệ vuốt mũi, nhanh nhẹn tiến lên gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, một gã đàn ông thò đầu ra nhìn, thấy Tề Tiểu Tô được bế tới thì thở phào nhẹ nhõm: “Sao lâu thế, tao còn tưởng bọn này làm hỏng chuyện rồi cơ, mau bế vào đây.”
Ánh sáng không đủ, hơn nữa cả Đồng Xán và Lương Lệ đều cúi đầu, sự chú ý của gã đó đều ở trên người Tề Tiểu Tô nên vẫn chưa phát hiện ra gì cả.
Đồng Xán bế Tề Tiểu Tô vào, anh ta và Lương Lệ nhanh chóng quan sát căn phòng, gã đàn ông kia đóng cửa lại, cài khóa, xoay người rồi nói tiếp: “Đặt cô ta lên giường đi.”
Đồng Xán ôm Tề Tiểu Tô đi về phía giường, Tề Tiểu Tô hé mắt nhìn liền thấy Nghiêm Uyển Nghi cũng đang nằm trên giường. Thoạt nhìn có vẻ như cô ấy chỉ bị hôn mê mà thôi, nhưng váy đã bị người ta kéo lên tận eo, để lộ ra quần lót màu trắng, cổ áo phía trên cũng bị kéo xuống để lộ ra da thịt trắng ngần bên trong.
Có thể đoán được, vừa rồi gã kia đã làm gì trong này.
Tề Tiểu Tô tức giận, cơn giận này khiến cô chỉ muốn giết hết mấy thằng đàn ông ghê tởm kia.
Đồng Xán cảm giác được thân thể cô đột nhiên cứng đờ thì nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dựa vào tư thế khom lưng, cúi người mà khẽ hỏi: “Ra tay không?”
“Ra tay.”
Tề Tiểm Tô hé ra hai chữ lạnh như băng.
“Được.”
Đồng Xán đã đặt cô xuống giường nhưng vẫn duy trì tư thế cúi người, gã đàn ông kia lại gần, cười nhạo một tiếng, lại tỏ ra sốt ruột: “Được rồi, được rồi, công nhận là Tề Tiểu Tô xinh đẹp thật nhưng cũng không tới phiên mày đâu, hai chúng mày ra ngoài đi! Tao phải chờ bọn nó đưa tên kia tới nữa.”
Gã lại hơi ghen ghét vươn tay kéo Đồng Xán, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Người đẹp như thế, mày bế suốt dọc đường như vậy cũng đủ rồi…”
Lời còn chưa dứt, một nắm đấm đột nhiên vung mạnh về phía huyệt thái dương của gã ta.
Gã còn chẳng kịp kêu lên tiếng nào thì mắt đã tối sầm, đổ ập xuống.
Lương Lệ chộp được gã: “Tôi đưa thằng này ra ngoài đã!” Nói xong liền vác lên vai, nhanh chân đi ra ngoài.
Đồng Xán đóng cửa lại, anh ta không xoay người mà đừng canh giữ bên cạnh cửa.
Tề Tiểu Tô sửa sang lại quần áo của Nghiêm Uyển Nghi cho chỉnh tề, kiểm tra qua loa rồi mới khẽ nói với Đồng Xán: “Chị ấy chỉ bị ngấm thuốc mê nên ngất đi, mùi thuốc mê vẫn còn rất nồng, sợ là chưa tỉnh lại nhanh được.”
Lúc anh ta bế Tề Tiểu Tô lên giường cũng đã ngửi thấy mùi thuốc mê trên mặt Nghiêm Uyển Nghi rồi.
“Súc sinh.”
Tề Tiểu Tô nghiến răng nghiến lợi. Chuyện thiếu đạo đức như thế này chắc cũng chỉ có Bạch Thế Tuấn mới nghĩ ra được. Nhưng cô vẫn chưa rõ lắm, bọn họ lựa chọn ra tay ở bữa tiệc đính hôn này mà không sợ quá nhiều sơ hở sẽ phá hủy cả bữa tiệc luôn sao?
Vừa lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất liền báo cáo tình hình mới: “Trong phòng tiệc, có người đi qua nói một câu, nói cô và Nghiêm Uyển Nghi không vui nên muốn về trước, hầu hết khách khứa đều tin điều này. Còn có người nói nhìn thấy Nghiêm Uyển Nghi lái xe đi rồi.”
Tin chứ, sao lại không tin.
Suy cho cùng thì trước đó cô cũng biểu hiện khá là cuồng ngạo, chẳng thèm để ý tới ai, vừa rồi lại bị hắt cả ly rượu lên người như thế, trong lòng không vui nên lật mặt chạy lấy người, lời này quá hợp tình hợp lý còn gì.
Vì thế, tiệc đính hôn vẫn tiếp tục, còn cô và Nghiêm Uyển Nghi đã đi rồi. Điều này sẽ tránh cho việc ở đây có quá nhiều sơ hở, làm ảnh hưởng tới buổi đính hôn kia.
Nói vậy thì chắc chắn không phải là muốn làm gì họ ở đây, mà muốn đưa họ tới đâu đó rồi.
Bạch Thế Tuấn, ông được lắm!
“Hôm nay Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào có liên lạc với nhau, chuyện này có lẽ Nghê Hào cũng không thoát được liên quan đâu.” Hệ thống Tiểu Nhất nói thêm.
Tề Tiểu Tô nhảy dựng lên ở trong lòng.
Cô biết mà, chưa chắc, chưa chắc đã để cho cậu hai Nghiêm và hai người bọn cô xảy ra chuyện gì, nhất định cô và Nghiêm Uyển Nghi sẽ bị đưa tới cho Nghê Hào!
Còn về việc đưa hai người bọn cô ra ngoài có bao nhiêu khó khăn...
Nếu Biên gia thực sự có thế lực như vậy, bọn họ chỉ cần bảo người ở các trạm kiểm soát mắt nhắm mắt mở cho qua thì rất dễ dàng rồi, huống chi, còn có bố con Úc An Duệ và Úc Hà Tâm nữa.
Mà cô và Nghiêm Uyển Nghi rơi vào tay Nghê Hào rồi sẽ bị biến thành bộ dáng gì, sẽ rơi vào kết cục gì chứ...
Thế giới này, muốn làm cho hai thiếu nữ biến mất, với một vài kẻ hoàn toàn không phải việc gì khó khăn cả...
Đến lúc đó lại đẩy mọi hiềm nghi lên người cậu hai Nghiêm, vậy thì Nghiêm gia sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái rối loạn. Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào vừa có thể trả thù được, lại còn có thể ngồi xem màn thảm kịch của Nghiêm gia sau đó nữa.
Tề Tiểu Tô không khỏi rùng mình. Lòng người nham hiểm, tính tình độc ác khiến cho cô lạnh hết cả người dù giờ đã vào đầu mùa hạ.
Đồng thời, càng làm cho lòng cô cứng cỏi, mạnh mẽ hơn.
“Người tới rồi.” Đồng Xán khẽ nhắc một câu.