Tề Tiểu Tô lập tức tránh ra, cô lạnh lùng trừng mắt nhìn gã: “Trần Quang, tự anh đi mà ăn là đủ rồi.”
“Tiểu Tô, đừng gây chuyện nữa, tôi đã nói chuyện tử tế với cô rồi, cũng thành tâm thành ý muốn theo đuổi cô. Lúc trước không phải cô chê tôi không có bản lĩnh không có công ăn việc làm ổn định sao? Giờ thì khác rồi, giờ tôi đã được nhận vào bất động sản Hải Chí, sau này nhất định có thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, cô còn chê cái gì nữa?” Trần Quang nheo mắt nhìn cô, dáng vẻ kiêu ngạo đó cứ như một con công đực vậy.
Ông bà ngoại Tô gia đều kinh hãi.
“Chuyện này… Chuyện này… Trần Quang vừa nói gì vậy? Cậu muốn theo đuổi Tiểu Tô nhà chúng tôi ư?” Ông ngoại cảm thấy đầu mình không đủ dùng nữa rồi.
Bà cụ Trần trừng mắt nhìn ông, thản nhiên hỏi: “Sao? Không được à?”
“Được làm sao được!!!” Bà ngoại không kìm được, lập tức vặc lại một câu: “Chị của Trần Quang này là thím hai của Tiểu Tô, vai vế đã không đúng rồi.”
“Có phải là họ hàng gần đâu, lo vai vế cái gì chứ? Chúng tôi không để ý chuyện này.”
Bà ngoại nhíu mày, nhìn Tề Tiểu Tô một cái: “Dù không để ý đến vai vế, thế còn tuổi tác thì sao? Năm nay Trần Quang bao nhiêu tuổi rồi?”
“Còn chưa tới ba mươi mà.” Giọng điệu Trần Quang hơi hung dữ.
“Tôi nhớ cũng phải hai mươi chín rồi.” Ông ngoại Tô nói: “Tiểu Tô nhà chúng tôi mới mười tám tuổi, còn đang học lớp 11!”
Kém mười một tuổi, vậy mà Trần gia họ cũng dám nghĩ!
Hơn nữa, Tiểu Tô trẻ trung xinh đẹp, ngoan ngoãn biết điều thế này, sau này không biết tương lai sẽ rạng rỡ thế nào nữa. Mà Trần Quang kia lại là một tên lưu manh vô công rồi nghề, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà cả ngày chỉ suốt ngày chơi điện tử, rỗi việc, nghe nói hồi cấp ba còn chưa học xong đã bỏ học rồi. Tuy lần này không biết gã làm thế nào mà vào được bất động sản Hải Chí, nhưng ai mà biết được gã đi làm công việc gì? Chưa biết chừng không được vài ngày đã bị sa thải ấy chứ. Hơn nữa, họ cũng đều biết tính cách của hai mẹ con bà cụ Trần và Trần Đông rồi, vừa rồi còn xảy ra xung đột mà. Lúc bà cụ Trần kia qua đây, họ còn tưởng là bà ta tới xin lỗi thay Trần Đông, ai ngờ vừa mở miệng đã trách họ không đúng, giờ lại còn đề cập thẳng đến chuyện kết hôn sao?
Trần Quang vừa nghe câu này đã khó chịu, gã trừng mắt nhìn ông ngoại Tô, nói: “Lớn hơn mười một tuổi thì làm sao? Tôi đã không chê nó quá nhỏ không hiểu chuyện thì thôi!”
Tề Tiểu Tô tức đến phì cười, “Trần Quang, làm gì đến lượt anh chê tôi? Tốt nhất là anh đến từ đâu thì mau lăn về đó đi, hôm nay tâm trạng của bà đây không được tốt lắm, đừng tưởng tôi không dám đánh anh.”
“Mày dám đánh tao?” Trần Quang lập tức thò tay ra định túm lấy cô.
Ánh mắt Tề Tiểu Tô lạnh đi, túm ngay lấy tay gã, dùng sức kéo một cái, sau đó nhấc chân đạp thẳng vào sườn eo gã, rồi buông tay ra, Trần Quang liền ngã bổ nhào xuống, đầu đập vào cạnh giường bệnh còn lại, vang đến ‘cốp’ một tiếng.
“Ôi trời đất quỷ thần ơi, đánh người rồi!” Bà cụ Trần sợ hết hồn, nhưng lại không đứng lên được, chỉ có thể vỗ bồm bộp vào tay vịn xe đẩy, gào lên: “A Quang, A Quang, con không sao chứ? Tề Tiểu Tô, con đĩ này! Mày lại dám đánh người à!”
Tề Tiểu Tô quơ quơ nắm đấm với bà ta, khiến bà ta sợ trắng bệch mặt mũi.
“Bà có tin là tôi dám đánh cả bà không?”
Giọng điệu của cô rất âm u, chỉ nghe đã khiến tim bà cụ Trần run lên rồi. “Mày… mày… mày coi trời bằng vung!”
“Tôi cảnh cáo nhà bà. Tất cả người của Trần gia, bao gồm cả Trần Đông, nếu còn dám gây chuyện với nhà ông ngoại tôi, tôi sẽ không để cho các người yên đâu!”
Trần Quang bò lên, eo đau đến mức gã phải đỡ tay vào đó, đứng cũng không đứng thẳng được. Gã chỉ vào Tề Tiểu Tô, cắn răng cắn lợi nói: “Tề Tiểu Tô, cái loại đanh đá thô lỗ như mày, sau này làm gì có thằng chó nào muốn cưới mày chứ?”
“Có cút không?” Tề Tiểu Tô lại quơ nắm đấm lên.
“A Quang, chúng ta đi thôi, chúng ta đi trước, con mau đi cho bác sĩ khám xem sao...” Bà cụ Trần cuống quít lên lo cho thằng con quý tử của mình, giờ nó đứng còn không đứng thẳng được kìa, bà ta lo lắng, vội vàng gọi gã đi.
Chờ đến khi phòng bệnh yên tĩnh lại, Tề Tiểu Tô mới phát hiện ra cả ông bà ngoại đều đang sững sờ nhìn cô.
“Loại người đó, không dạy dỗ không được.” Tề Tiểu Tô giải thích một câu.
Cô lại không hề biết rằng hiện giờ ông ngoại cô đang thầm cho rằng, hôm nay cô hung dữ như vậy đều là do trận đấu quyền anh thiếu nữ lần trước gây ra, âm thầm nói với bà ngoại, cuối cùng Tô gia họ vẫn nợ cô.
Tô Vận Đạt nói muốn mua nhà, nhưng khi thực sự quyết định mua thì anh ta lại hơn chùn bước không quyết nổi. Lúc đầu là do Hà Mỹ Tú đi xem nhà với một người bạn, cảm thấy khu chung cư đó khá tốt, giá cả cũng vừa phải, vẫn luôn nhớ mãi không quên, nhưng thực sự không có tiền mua. Lần này có tiền rồi, họ muốn cấp tốc mua căn hộ ở đó, nhưng vừa hỏi mới biết, giá nhà lại tăng lên rồi.
Hơn tám nghìn chín trăm tệ một mét vuông, xác nhà không, mua một căn hộ ba phòng ngủ, tính thêm cả diện tích khu vực chung nữa là một trăm mười ba mét vuông, tính ra cũng phải hơn một trăm vạn, mua về còn phải tu sửa, trang trí nữa.
Bảy mươi mấy vạn này của anh ta giao tiền đặt cọc xong chỉ còn lại đủ để trang trí đơn giản một chút, nhưng sau này mỗi tháng phải trả nợ mấy nghìn tệ tiền nhà, điều này khiến họ cảm thấy rất áp lực.
Hà Mỹ Tú cũng không biết giá nhà đất ở thành Nam lại lên nhanh như vậy, nhất thời cảm thấy do dự không quyết định được, cô ta vốn muốn để lại một ít tiền còn nuôi con nữa.
Cuối cùng không biết làm thế nào, Tô Vận Đạt liền tìm Tề Tiểu Tô, nhờ cô tư vấn hộ. Hiện giờ không hiểu sao anh ta lại hơi có vẻ ỷ lại và tin tưởng vào Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô thật sự không biết làm thế nào, đành đi xem căn hộ đó với họ, đương nhiên cũng đưa cả ông bà ngoại theo.
Cả nhà đến trung tâm mua bán nhà đất của khu chung cư tên Xuân Điền kia, ông bà ngoại vừa nhìn cách trang trí bên trong đã muốn rút lui.
“Nhìn xa hoa lộng lẫy thế này, chắc bán đắt lắm nhỉ.” Đi trên sàn nhà sáng như gương, bà ngoại Tô hơi rụt rè, e ngại.
Lúc trước nghe Tô Vận Đạt nói giá cả, bà cũng không lọt tai lắm.
“Hay là chúng ta mua căn hộ hai phòng ngủ thôi cũng được.” Ông ngoại đề nghị, ông nhìn trên áp phích quảng cáo, có nhà nhỏ hai phòng ngủ chỉ có sáu mươi bảy mét vuông thôi, giá nhà sẽ bớt được một nửa rồi, trả hết tiền nhà luôn còn được.
Nghe ông nói vậy, Hà Mỹ Tú lập tức nói: “Thế sao được ạ, hai phòng ngủ không đủ ở đâu ạ. Bố, chúng con tính mua nhà rồi bố mẹ cũng ở một phòng mà.”
Tề Tiểu Tô hơi nhướng mày. Cô vốn cho rằng Hà Mỹ Tú muốn mua nhà ở thành Nam là vì không muốn sống cùng ông bà ngoại, không ngờ cô ta lại tính là đưa cả họ sang đây ở. Tuy nguyên nhân lớn nhất rất có thể là vì hy vọng hai ông bà già sẽ trông con giúp họ, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Trên thực tế, cô còn đang lo họ không ở cùng nhau, sau này sinh con ra, ngày ngày ông bà ngoại cô lại phải bôn ba hai nơi để chăm sóc nữa.
“Muốn mua thì cứ mua nhà ba phòng ngủ đi ạ, hai phòng nhỏ quá, giờ mua chỉ sợ sau này sẽ hối hận thôi.” Tề Tiểu Tô nói rồi đi qua nhìn thiết kế, kiến trúc của mấy căn hộ ba phòng ngủ. Cô nhìn thấy một căn hộ khá ổn, đang bước qua xem thì một người bên cạnh cũng đang muốn xem, rõ ràng là vì muốn tranh đến trước cô, nên chạy hơi nhanh một chút, nhưng hình như dưới sàn nhà có chút nước, thế nên người đó trượt một cái, lại ngã chổng vó lên trời.
“Ôi chao!”
Tề Tiểu Tô vốn muốn bước tới đỡ một cái, nhưng một người đàn ông lại lao tới, đưa tay đẩy cô ra.
“Sao cô lại va ngã người khác thế hả? Mắt cô gắn dưới mông à?”