Cái xẻng kia là đồ ông bà ngoại hay dùng nên luôn được mài sáng bóng, ánh sáng sắc bén của kim loại lấp lóe dưới ánh đèn trông lạnh cả người.
Những hàng xóm vây xem và tất cả mọi người trong Tô gia đều hét lên trong kinh hãi.
Bà ta muốn giết người à, muốn giết người à! Nếu bị cái xẻng này bổ xuống không chết cũng phải mất nửa cái mạng đấy!
Nhưng Tề Tiểu Tô vẫn đứng yên không tránh cũng chẳng né, cô chỉ nhìn Trần Đông bằng ánh mắt mỉa mai.
“Tiểu Tô, mau tránh ra đi!” Bà ngoại gào lên thất thanh.
Giây sau, mọi người thấy Trần Đông bị đạp một cái, cả cơ thể xấp xỉ 65, 70 cân bay lên trời!
Bịch.
Thân thể nặng nề kia rơi xuống vườn rau, nếu không phải bà già Trần gia nhanh chân tránh ra thì đã bị Trần Đông đè lên rồi.
Trần Đông co giật, cái xẻng rơi xuống đất vang lên tiếng cạch, bà ta lấy hai tay ôm bụng, miệng không kêu được tiếng nào, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn người thanh niên đang bước từng bước về phía mình.
Bà ta hoàn toàn không ngờ vị hôn phu của Tề Tiểu Tô lại về cùng.
Từ đầu đến cuối Trần Đông vẫn không tin Tề Tiểu Tô đã thoát khỏi bàn tay của bà ta, bà ta nô dịch Tề Tiểu Tô nhiều năm thành thói quen rồi. Mặc dù biết bây giờ Tề Tiểu Tô mở một công ty rất lớn, có vô số tiền bạc, còn có cả vệ sĩ đi theo nhưng bà ta luôn cảm thấy cô vẫn là Tiểu Tô trước kia, một Tiểu Tô luôn nghe theo sự sắp xếp của bà ta thì bà ta cần gì phải e ngại.
Sau khi hai em của bà ta chết và vào tù, nếu không phải bị Tề Tông Bình bắt ép không cho phép bà ta đến tìm Tề Tiểu Tô, thì có khi bà ta phải tới làm loạn cả vài lần rồi.
Nhưng lần này bà ta phát hiện Tề Tông Bình ngoại tình.
Ông ta có người đàn bà khác ở bên ngoài.
Trần Đông không thể nào chịu đựng được, mà con đàn bà kia còn nói là do Tề Tiểu Tô giới thiệu nó với Tề Tông Bình, nên bà ta mới bùng nổ.
Lại thêm mẹ của bà ta luôn mồm nói phải tìm Tề Tiểu Tô để trả thù, nên bà ta kéo mẹ mình và hai đứa con đi cùng luôn.
Tề Đan Dương là đứa càng loạn càng thích, nghe thấy mẹ bảo muốn tìm Tề Tiểu Tô tính sổ, nó bèn phấn khởi chạy theo. Tề Đan Thần thì không muốn tới, nhưng trong nội tâm cô ta có một loại ý nghĩ kỳ quái là chỉ cần nhìn thấy Tề Tiểu Tô bị bà ngoại mình giật tóc mắng cũng thích lắm rồi.
Nhưng giờ cô ta đang nhìn thấy gì đây?
Cô ta thấy Tề Tiểu Tô xinh đẹp quyến rũ, thấy vị hôn phu anh tuấn siêu phàm của Tề Tiểu Tô, mà anh này còn đá mẹ cô ta bị thương nữa!
Đàn ông như vậy tuy rất đẹp trai tài giỏi, giá trị vũ lực hơn hẳn người khác, nhưng trong thâm tâm cô ta lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tề Đan Thần rụt người lại, lui về phía sau, chỉ muốn tất cả mọi người không chú ý đến sự tồn tại của cô ta. Mà cô ta cũng không buồn nhìn Trần Đông đang nằm dưới đất.
Tề Đan Dương lại hunng hăng ném cục đá về phía Vệ Thường Khuynh.
“Mẹ mày, cậu mày đây liều mạng với mày!”
Vệ Thường Khuynh còn không thèm nhìn, chỉ tiện tay giơ lên cũng chuẩn xác bắt được cục đá đang bay đến, anh cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy giễu cợt: “Cậu? Mày mà cũng xứng?”
Chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu, anh cũng không phải người ôn hòa gì mà nghe theo cái câu “nó vẫn còn con nít mà”, muốn đánh thì cứ đánh thôi.
Tề Đan Dương hoảng sợ khi thấy anh ra chiêu này, nó đờ người một lúc rồi cắn răng cúi đầu lao về phía trước, như một cái đầu trâu muốn húc lên bụng anh.
Thời gian gần đây Tề Đang Dương học được cách đánh nhau, cũng quen biết khá nhiều thanh niên xấu trong xã hội, còn mấy lần cùng chúng tham gia vào việc trấn lột tiền của học sinh tiểu học và trung học nên cứ tự cho mình là vô địch thiên hạ rồi.
Vệ Thường Khuynh đang muốn ra tay thì Tề Tiểu Tô tiến lên kéo anh ra, còn mình thì nâng chân đạp vào vai của Tề Đan Dương làm nó lảo đảo lùi về phía sau, ngã sấp xuống đất.
Nó còn chưa kịp đứng lên, Tề Tiểu Tô đã lại giẫm lên lưng nó, cô ở trên cao nhìn xuống, mũi chân hơi dùng lực một chút đã làm cả người nó cứng đơ, ngay cả giãy dụa cũng không dám. Bởi vì lực ở mũi chân kia thực sự vượt xa khỏi khả năng tưởng tượng của nó. Đúng lúc này, Tề Tiểu Tô lạnh lùng nói: “Tề Đan Dương, nếu tao nói chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa là cột sống của mày sẽ bị nghiền nát, biến mày thành người tàn phế muốn đứng cũng không nổi thì mày có tin không?”
Tin, làm sao nó không tin chứ? Chẳng phải giờ nó đã đau đến không nói ra lời rồi à. Vả lại, Tề Đan Dương cũng không phải loại người có tinh thần mạnh mẽ nên nó vô cùng sợ hãi.
Như Tề Tiểu Tô bây giờ làm sao còn giống đứa con gái ngu ngốc lúc nào cũng chỉ biết im lặng cúi đầu để mặc nhà bọn nó sai khiến nữa?
Tề Tiểu Tô bây giờ làm nó rất sợ, rất sợ hãi.
Tề Đan Thần cũng hoảng sợ nhìn cô.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía cô.
Trên người cô thiếu nữ này tỏa ra khí thế lạnh lẽo làm người ta không chịu nổi phải nín thở.
Vừa rồi hai người này chỉ cần đạp một cước mà đã làm mọi người ở đây hoàn toàn kinh hãi, chỉ riêng bà già họ Trần là dùng ánh mắt tràn ngập căm thù nhìn Tề Tiểu Tô, bà ta nghiến răng gào lên: “Mày là đồ con đĩ, hại chết con trai tao, tao có chết cũng phải kéo mày xuống cùng!”
Tề Tiểu Tô nhấc chân lên, hơi xoay người vừa vặn tránh được bà lão Trần đang nhào tới, cô lật cánh tay vung mạnh lên quét bà ta ngã sấp xuống đất, đập bộp lên người Tề Đan Dương
Tề Đan Dương rú lên một tiếng.
Bà già Trần cũng hét lên đau đớn, cả hai đều không đứng dậy được nữa.
“Kéo tôi theo cùng? Bà cho rằng bà có bao nhiêu khả năng làm được chuyện đó? Tôi không tìm tới bà thì thôi, mụ yêu tinh như bà còn dám lởn vởn trước mặt tôi à?” Tề Tiểu Tô còn căm hận bà già Trần hơn cả Trần Đông, vì Trần Đông chỉ là loại người khôn vặt, thích được lợi cho mình, tâm địa xấu xa, thích sai bảo cô. Nhưng bà già Trần lại là người lòng dạ ác độc.
Chỉ cần nhìn vào những chuyện mà trước kia bà ta xúi giục Trần Quang và Trần Vũ làm là biết.
Tề Tiểu Tô dùng một tay nắm cổ áo của bà ta nhấc bổng lên, hành động này của cô làm những người đang vây xem phải rùng mình: cô ấy là nữ đại lực sĩ à?
Ông ngoại Tô cản những người trong nhà lại, để Tề Tiểu Tô tự mình xử lý.
Bà già Trần đối mặt với hai con mắt lạnh lẽo của Tề Tiểu Tô, gương mặt già nua đầy nếp nhăn run rẩy, bà ta sợ lắm, rất sợ.
“Giết bà chỉ tổ làm bẩn tay tôi. Mụ phù thủy, bà nên biết điều mà về sống an phận qua nốt mấy năm cuối đời đi, nếu không tôi chẳng ngại giúp bà lên đường sớm một chút để đoàn tụ với con trai đâu!” Lời nói tràn ngập sát ý phá vỡ dũng khí cuối cùng của bà già Trần, bà ta chớp mắt vài cái liền hôn mê bất tỉnh.
“Cô Tề, chúng tôi tới chậm.” Tiếng nói của Đồng Xán vang lên ở cạnh cửa.
Tề Tiểu Tô thả tay ra, vứt bà già Trần lên mặt đất và nói: “Không muộn, anh ném mấy người này ra cửa đi, rồi gọi điện thoại cho Tề Tông Bình tới đón người. Tôi sẽ ở đây chờ ông ta, nếu trong nửa tiếng mà ông ta không tới thì cứ để ông ta tự gánh lấy hậu quả.”
“Rõ!” Đồng Xán vung tay lên, lập tức mang theo hai người tiến vào nhặt mấy đống rác ở bên trong.
Hàng xóm đang vây xem liên tục tránh ra.
Đúng là muốn dọa chết người mà, bọn họ còn tưởng Tề Tiểu Tô sẽ làm gì đó để trấn áp cuộc náo loạn này, ai dè người ta dùng luôn vũ lực để đàn áp chứ!