Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 220: Chương 220: Gần như suy sụp




Vừa hết tiết, Bạch Dư Tây lại gọi điện thoại tới.

“Hà Tâm mang người tới trường học, nếu em không muốn đi cùng bọn họ thì hãy đi ngay đi.”

“Tin tức của thầy Bạch nhanh thật.” Tề Tiểu Tô vừa dọn dẹp sách vở, vừa chào Khưu Tuyết Phương.

“Giờ còn gọi là thầy Bạch sao?”

Khưu Tuyết Phương vừa thò đầu tới liền nghe thấy một câu này, vì thế trợn tròn mắt nhìn Tề Tiểu Tô. Tề Tiểu Tô tức giận phất tay rồi nhanh chóng rời khỏi lớp học.

Nói đùa chứ, lỡ vào Cục Cảnh sát lại gây ra chuyện gì đó làm cô không thoát ra được thì chuyện của cô biết phải làm sao?

Trong đầu Khưu Tuyết Phương vẫn còn vang vọng câu nói kia của Bạch Dư Tây, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần được. Giờ còn gọi là thầy Bạch sao? Chẳng lẽ Tiểu Tô và thầy Bạch đã có quan hệ gì đó khác rồi sao?

“Bọn họ đã vào tới cổng trường rồi, để lại người chặn ngoài cổng nữa.” Giọng của Bạch Dư Tây cũng khá dồn dập, hẳn là anh ta cũng đang chạy xuống cầu thang.

Anh ta nhanh chóng đuổi kịp Tề Tiểu Tô, cầm lấy cặp sách của cô: “Đến bãi đỗ xe đi, lên xe của tôi, tôi đưa em ra ngoài.”

Hai người đi nhanh xuống lầu, chạy về phía bãi đỗ xe.

Đang là giờ tan học nên khá nhiều người giật mình khi thấy Tề Tiểu Tô đi cùng thầy giáo nam thần của họ. Vô số tin đồn lại lập tức nổi lên. Nhưng lúc này hai người cũng chẳng có tâm trí để ý tới chuyện đó. Tề Tiểu Tô cũng vừa nhận được điện thoại của Cung Thắng, họ nói với cô rằng sẽ đánh lạc hướng cảnh sát canh cổng trước để cô có thể tranh thủ lúc học sinh đông đúc này chuồn ra ngoài.

Dù sao cũng không phải thời gian tới trường hay tan trường nên một chiếc xe đi ra ngoài sẽ rất thu hút sự chú ý của người khác, huống chi là xe của Bạch Dư Tây.

“Xem ra Đỗ gia đã bức ép kinh lắm rồi, nói là buổi trưa mà mới hết một tiết đã tìm tới.” Tề Tiểu Tô không nhịn được xỉa xói một câu, đồng thời trong lòng cũng không khỏi mắng Chúc Tường Đông, chuyện hắn gây ra, giờ lại bắt cô phải gánh.

“Mấy năm nay Đỗ gia nhịn nhục rất nhiều, vẫn luôn bị chèn ép mà, lần này bọn họ cho rằng nếu không làm ầm lên một trận để kéo vài người ra giết gà dọa khỉ thì mọi người sẽ nghĩ bọn họ dễ bắt nạt, vì thế nên mới không dễ dàng bỏ qua chuyện Đỗ Tử Thăng chết như vậy.” Bạch Dư Tây khởi động xe, Tề Tiểu Tô nằm sát xuống băng ghế sau, xe tiến ra ngoài cổng trường.

Bên ngoài, cảnh sát đuổi theo bọn Cung Thắng một đoạn, nhanh chóng bị mất dấu, không khỏi hùng hổ quay về cổng trường, thấy cổng sắt vẫn đang đóng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Úc Hà Tâm tìm Dương Linh Linh, muốn cô ta tới lớp học dẫn Tề Tiểu Tô tới, nhưng Dương Linh Linh đi một chút liền quay về, vẻ mặt rất ngại ngùng.

“Cảnh sát Úc, hôm nay Tề Tiểu Tô có tới lớp nhưng chỉ học một tiết thôi, bạn cùng lớp nói con bé vừa về rồi.”

Trong lòng Dương Linh Linh không khỏi thấp thỏm, chẳng lẽ Tề Tiểu Tô phạm phải chuyện gì rồi sao?

Úc Hà Tâm đen sì mặt, lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp canh chừng bên ngoài, còn mình thì bước nhanh lên lầu, đang chuẩn bị vào văn phòng lại gặp được Chu Thuần.

“Có nhìn thấy thầy Bạch ở đâu không?”

Vừa rồi, có bạn học thần thần bí bí nói cho Chu Thuần biết là thấy thầy Bạch dẫn Tề Tiểu Tô rời đi nên trong lòng Chu Thuần rất ấm ức, đã bảo cạnh tranh công bằng cơ mà?

Vừa nghe Úc Hà Tâm hỏi vậy, cậu đã tức giận đáp: “Thầy Bạch dẫn học sinh nữ ra ngoài rồi.”

“Học sinh nữ? Có phải Tề Tiểu Tô không?”

“Sao chị biết?” Chu Thuần kinh ngạc nhìn cô ta.

Bên cạnh cậu lại có học sinh nháy mắt trêu chọc: “Thầy Bạch nắm tay Tề Tiểu Tô hẳn hoi nhé, ôi, các cậu nghĩ, liệu có phải trường ta sẽ có tình thầy trò không?”

“Hừ! Đừng có ghen ăn tức ở thế, tớ thấy thầy Bạch của chúng ta và Tề Tiểu Tô đẹp đôi đấy chứ! Thật mà, nhìn hai người đi bên cạnh nhau cứ như nam thần với nữ thần ấy!”

“Thế chẳng phải cô Ngô của chúng ta sẽ tan nát cõi lòng sao? Ai mà không biết cô ấy thích thầy Bạch thế nào chứ.”

Bên tai vang lên tiếng bàn tán của đám học sinh, Úc Hà Tâm chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp một cái. Bạch Dư Tây thật sự thích Tề Tiểu Tô sao?

Cô ta cắn môi rồi gọi điện thoại cho Bạch Dư Tây.

Trên xe, Bạch Dư Tây nhìn điện báo liền lập tức từ chối cuộc gọi.

Tề Tiểu Tô liếc nhìn rồi nói: “Thầy Bạch, thầy làm thế không được đâu. Cảnh sát Úc sẽ càng ghét em hơn đấy.”

Bạch Dư Tây cười: “Vậy tôi lại phải cảm ơn em rồi, nếu em không xuất hiện thì tôi cũng không biết Hà Tâm lại là người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như thế.”

“Không thể nói thế được, kỳ thực em rất hiểu chị ta...” Còn chưa nói xong thì Tề Tiểu Tô liền câm miệng, nếu nói tiếp chẳng phải sẽ lại liên quan đến cả chuyện mình và Bạch Dư Tây sao?

Bạch Dư Tây nhìn cô qua gương chiếu hậu, khẽ bật cười.

“Tôi không vội, tôi có thể chờ em lên lớp 12.”

Bạch Dư Tây nói lời này mà không biết rằng, anh ta chờ được nhưng không có nghĩa là người khác cũng sẽ chờ.

Tề Tiểu Tô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

“Nếu thầy Bạch còn phải về dạy học thì cứ tìm một chỗ rồi cho em xuống là được ạ.”

“Em định đi đâu?”

“Đi dạo.”

“Tôi đi cùng em.”

Tề Tiểu Tô lập tức lắc đầu: “Thôi thôi, lần trước chỉ dạo phố thôi đã làm xuất hiện một đống lời đồn rồi. Em cứ đi một mình thì hơn, hơn nữa, em còn phải đi mua một ít đồ dùng của con gái, dẫn thầy theo cũng không tiện lắm. “

Bạch Dư Tây đành phải buông tay, anh rất muốn nhân cơ hội này để cùng cô làm mấy chuyện mà bình thường nam nữ hay làm khi hẹn hò, như đi dạo phố, ăn cơm, đi xem phim chẳng hạn, nhưng rõ ràng giờ chưa phải lúc.

Đến khi Bạch Dư Tây rời đi rồi, Tề Tiểu Tô mới gọi cho Cung Thắng và La Thanh Đức. Lúc đợi bọn họ tới, quả thực cô đã nhân tiện đi dạo phố, mua một đống quần áo, giày dép túi xách, sau đó tìm một chỗ vắng nhét hết vào trong không gian.

Hệ thống Tiểu Nhất vẫn đang tìm kiếm thông tin về các khu vực mỏ đang khai thác và sắp đi vào khai thác. Thấy sắp qua nửa ngày, Tề Tiểu Tô không nhịn được lại hỏi nó tiến triển của công việc.

“Trời nam đất bắc, đủ các loại quặng. Trải qua sự tra xét, loại bỏ của bản Hệ thống thì hiện tại tìm được sáu nơi có thời gian phù hợp, nhưng khoảng cách giữa các nơi đều rất xa, nam bắc đều có, nếu không thể xác định được thì phải tới từng nơi khai thác một, chắc chắn sẽ không đủ thời gian, chỉ có thể tìm cách thu nhỏ lại phạm vi.”

“Cậu có chắc chắn Thiếu soái đang ở một trong sáu mỏ quặng này không?”

Hệ thống Tiểu Nhất im lặng một hồi lâu mới đáp: “Bản Hệ thống không thể chắc chắn.”

Những lời này làm Tề Tiểu Tô không khỏi suy sụp.

Căn bản không thể chắc chắn được, lỡ tìm hết sáu nơi này mà vẫn không thấy Thiếu soái thì sao? Bọn họ làm gì còn thời gian để tìm một lần nữa chứ?

“Cậu có thể thử xem liệu có thể liên hệ được với Thiếu soái lần nữa không?” Cô run rẩy nói ra câu này, “Hiện tại năng lượng bổ sung đã nhiều rồi, có lẽ có thể liên hệ được thì sao?”

Hệ thống Tiểu Nhất đáp: “Cứ năm phút bản Hệ thống lại thử một lần nhưng vẫn không thể liên hệ được. Năng lượng bên đó của Thiếu soái đã dùng hết sạch rồi, không còn cách nào cả.”

“Vậy giờ phải làm sao đây?”

Đứng ở bên ngoài cao ốc, rõ ràng là ánh mặt trời vô cùng rực rỡ mà Tề Tiểu Tô lại cảm thấy lòng băng giá.

“Bản Hệ thống sẽ tiếp tục tìm kiếm, có lẽ công ty của cô phải mau chóng thành lập đi, vì nếu tới mỏ khai thác tìm người thì phải có người hỗ trợ.” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở cô.

Tề Tiểu Tô cũng chợt ngộ ra. Đúng thế, cô lập công ty chẳng phải vì để chuẩn bị cho khai thác mỏ sao? Giờ cô phải nắm bắt thời gian, nắm thật chắc vì đã tới lúc chạy đua với thời gian rồi.

Nghĩ tới đây, cô lập tức gọi taxi tới Trúc Nhã Cư.

Khưu Linh Phương vội vàng chạy tới nơi, vừa lúc thấy Tề Tiểu Tô xuống xe. Cô thở phào một hơi, cúi đầu sửa sang lại diện mạo của mình một chút.

“Tề tổng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.