Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 764: Chương 764: Giết đến đó




Cô ta vốn muốn đi tìm Trương Bân, bây giờ dường như ngoài dựa vào Trương Bân cô ta thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Nhưng dược tính lại dâng lên mãnh liệt, khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Sức khỏe Trương Bần có tốt đến mấy, cũng đã mệt đứt hơi rồi.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn không ổn.

Hồng Tinh vừa khóc, vừa ra khỏi khách sạn, đến một quán internet bất hợp pháp, vào đó, cô ta tìm người môi giới nói chuyện, sau đó nhanh chóng hẹn được một gã đàn ông khác.

Lúc hẹn xong khách sạn, Hồng Tinh không nhịn được lại khóc lóc thảm thiết.

Sau đó, cô ta đã nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Tối qua, Đan Ninh Ninh bảo cô ta đừng dùng loại thuốc đó, nhưng điện thoại bị cô ta bật chế độ im lặng, không nghe thấy, cũng không nhìn thấy tin nhắn. Cô ta muốn hận Đan Ninh Ninh, nhưng cũng vì mấy cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn này mà không biết phải hận thế nào.

Đạn Ninh Ninh đã báo trước với cô ta rồi không phải sao?

Chỉ là hiểu lầm thôi.

Có lẽ đây chính là số của cô ta.

Máy bay hướng thẳng lên bầu trời.

Tế Tiểu Tô vừa lên máy bay liền chìm vào giấc ngủ, đầu tưa lên vai Vệ Thường Khuynh, hai người đều mang bịt mắt ngủ say sưa.

Ông Đường cứ cảm thấy có chút kỳ lạ, vì không chỉ hai người họ đang ngủ, đến cả Đổng Ý Thành, còn có mấy anh chàng vệ sĩ mà họ dẫn theo cũng đều đang ngủ.

Mấy cô cậu trẻ tuổi này, ai nấy đều thiếu ngủ vậy sao?

Ông Đường lắc đầu.

Cuối cùng vẫn không tìm thấy Hồng Tinh, gọi điện cho cô ta thì không ai nghe, ở thủ đô còn có Khương Thất đang đợi, ông không dám nán lại, đành phải lên máy bay.

Có lẽ vì Hồng Tinh đã biết bản thân không phải là cháu gái của ông, bây giờ Hồng Tinh trong mắt ông đã là người hai mươi tuổi đầu, chắc cũng biết cách tự chăm sóc bản thân. Huống hồ, không nói tiếng nào đã bỏ đi, hành vi này thật sự khiến ông cảm thấy có chút tức giận.

Chỉ là ông không hiểu, Tề Tiểu Tố và Vệ Thường Khuynh nôn nóng trở về thủ đô như thế để làm gì.

Vốn muốn trên máy bay vứt bỏ mặt mũi xây dựng lại quan hệ tốt đẹp với họ, nhưng mấy người họ ngủ suốt hành trình, ông cũng hết cách.

Đến thủ đô, ông vội mời họ cùng về Đường gia trước.

“Bà nhà tôi nhất định đang đợi sốt ruột lắm, chúng ta đã tìm mấy chục năm rồi cuối cùng cũng tìm được cháu trai, lần này.” Ông Đường lau nước mắt: “Xin các cô cậu lượng thứ cho tâm trạng của chúng tôi, trước đây có chuyện gì không vui xin hãy bỏ qua, sau này đều là người một nhà cả”

Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành nhìn nhau một cái.

Đổng Ý Thành từ chối.

“Hôm nay chúng tôi còn có việc phải làm”

“Chuyện gì quan trọng hơn chuyện về nhà à? Bà nội cháu nhất định đang đợi, A Thành, cháu về cùng ông trước có được không?”

“Ông Đường Đồng Ý Thành nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ có lẽ ông vẫn chưa làm rõ, tuy đã có báo cáo, nhưng tôi theo ông vì muốn an ủi linh hồn bố tôi, việc này vốn không có nghĩa là, tôi nhất định phải sửa thành họ Đường, nhất định phải về ở Đường gia. Có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, có thể thương lượng, nhưng nếu muốn tôi nước mắt lưng trong cùng hai người ôm khóc thảm thiết, tôi không làm được.”

Ông Đường sững ngay tại chỗ. Đổng Ý Thành lại nói: “Còn về vật báu gia truyền mà ông nói, miêu tả cũng không rõ ràng lắm, chỉ bằng đợi ông nghĩ xem khi nào có thể nói rõ ràng hơn hãy đến tìm tôi, bằng không tôi thật sự không thể nhớ ra, năm xưa bố tôi có để lại vật gì cho tôi không”

Anh có thể nhìn ra, rõ ràng ống Đường có chuyện muốn giấu anh, nếu vẫn chưa thể thẳng thắn với nhau, anh đương nhiên cũng không thừa nhận nhẫn ngọc đang trong tay mình. Vốn dĩ còn là người lạ, không thể chỉ vì một tờ báo cáo giám định đột nhiên lại trở nên thân thiết được.

Hơn nữa, nghe nói trước đây hai vợ chồng ông ta vì cô gái như Tân Yên Vũ còn lên tiếng làm tổn thương em gái bảo bối của anh.

Nhìn mấy người họ sải bước rời khỏi sân bay, nửa ngày sau ông Đường vẫn chưa hoàn hồn.

Trở về khu Lưu Niên.

Mọi người ngồi xuống, Tể Tiểu Tô ôm máy tính xách tay đến cho Vệ Thường Khuynh. Đồng Ý Thành và mấy người Đồng Xán, Hàn Dư ngồi nhìn mười ngón tay anh lướt nhẹ như bay trên bàn phím, đều sửng sốt.

“Thuốc của Hồng Tinh là do Đan Ninh Ninh đưa” Vệ Thường Khuynh vừa gõ một loạt lệnh vừa nói: “Mà Đan Ninh Ninh vẫn luôn ở bên cạnh Chương Vân Tế, bây giờ xem ra, âm mưu của Chương Vân Tẽ có lẽ có liên quan đến chúng ta, hoặc nói cách khác là liên quan đến Tiểu Tô”

Đổng Ý Thành từng nghe Tề Tiểu Tô nhắc đến chuyện của Chương Vân Tế.

Anh nhíu mày, không tin Chương thiếu trông có vẻ thích Tiểu Tô mà lại ra lệnh cho Đạn Ninh Ninh làm ra chuyện này, hủy Tiểu Tô với hắn mà nói có lợi ích gì chứ?

Anh đã hỏi cầu này.

Vệ Thường Khuynh liếc anh một cái.

“Không sai, chính là vấn đề này. Hủy Tiểu Tô đối với hắn mà nói có lợi ích gì? Rõ ràng không có” Anh dừng lại một chút nói: “Thế nên tôi nghi ngờ, sau lưng Chương Vân Tế vẫn còn có người khác.”

“Chúng ta phải tóm người này ra”

Tế Tiểu Tô nói: “A Khuynh đã có đối tượng nghi ngờ rồi. Nhưng bất luận thế nào, chúng ta cũng tuyệt đối không tha cho Chương Vân Tế. Cho dù sau lưng hắn có người khác, số 16 chung quy cũng do chính tay hắn giao cho Đan Ninh Ninh

Nghĩ đến Đan Ninh Ninh, Tề Tiểu Tô không kiềm chế được, cắn răng.

Có lẽ đến cuối cùng cô ta đã hối hận, thế nên mới gọi điện thoại, gửi tin nhắn bảo Hồng Tinh đừng dùng thuốc đó, nhưng, hối hận không có nghĩa là cô ta không làm ra những chuyện này.

Cách nói “ăn cháo đá bát” chắc chắn là từ để chỉ loại người như Đan Ninh Ninh?

Mới đầu là cổ đã cứu Đan Ninh Ninh, lúc đó cảm thấy rất có hảo cảm với Đan Ninh Ninh, còn định làm bạn với cô ta nữa, nào ngờ cách một năm gặp lại cô ta đã thành bộ dạng này rồi.

Thế sự khó lường, lòng người khó dò.

Ba người Đồng Xán cũng im lặng lắng nghe.

Bất luận họ muốn đối phó với ai, ba người họ cũng chỉ cần chấp hành là được!

“Đương nhiên, không thể buông tha” Đổng Ý Thành vừa nghĩ đến việc họ có ác ý như thế với anh và Tề Tiểu Tổ, trong lòng liên dâng lên sát ý.

Thật sự xem anh là mèo bệnh sao?

“Kẻ đứng đằng sau nhất thời có thể chưa tóm được, nhưng, Chương gia nhất định là một con cờ rất quan trọng của hắn, thế nên, chúng ta phải diệt Chương gia trước!” Vệ Thường Khuynh nói.

Mọi người đều kinh ngạc.

Không phải chỉ đối phó với một mình Chương Vân Tế, mà là đối phó với cả Chương gia sao?

Tế Tiểu Tô kéo kéo góc áo của anh, nhỏ giọng nói: “Không ảnh hưởng gì chứ?” Chương gia nói sao cũng là một trong các gia tộc có tiếng ở thủ đô, nếu thật sự đánh bại cả Chương gia, sẽ không có vấn đề gì sao? Không ảnh hưởng Liên minh các hành tinh à?

Vệ Thường Khuynh lắc đầu: “Không ảnh hưởng. Sau này vốn không có chuyện gì liên quan đến Chương gia, sau này Chương gia cũng sẽ sụp đổ” Họ chẳng qua chỉ khiến số mệnh này diễn ra sớm một chút thôi.

Vậy thì không cần băn khoăn gì nữa.

Sau khi biết chuyện này là do Chương Vân Tễ làm, sự căm ghét của Tể Tiểu Tô với hắn liền dâng lên mức cao nhất. Bây giờ vừa nghĩ đến dáng vẻ của Chương Vân Tề, cô đã hận không thể một tay đánh thẳng sang.

“Chương Vân Tế muốn Chương gia phong quang vô hạn, muốn dùng Đan Ninh Ninh làm con cờ, vậy chúng ta sẽ không động vào hắn, từng bước từng bước hủy con cờ của hắn, tháo gỡ từng điểm tựa của hắn, để hắn nhìn thấy Chương gia từng bước từng bước lụi bại, đến cuối cùng mới xử lý hắn”

Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói: “Điểm đầu tiên, chính là bà Chương”

Lúc này bà Chương đang đứng trong sân tập thể dục buổi sáng đột nhiên rùng mình một cái. Không biết vì sao, trong lòng bà ta lại hoang mang lo lắng, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.