Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 249: Chương 249: Huấn luyện viên vệ nghiêm túc - Gây chuyện




“À, phải rồi nhỉ, mau ra thôi.”

Tề Tiểu Tô vội vàng thu dọn một chút. Lúc này cô mới phát hiện ra bên ngoài đã là buổi tối rồi, rừng núi đều tối đen như mực. “Tối khuya rồi, ra ngoài vẫn phải đi đường núi, hay là sáng mai mình ra sau?”

Cô hơi chùn bước. Cô hoàn toàn không muốn đi trong rừng núi vào ban đêm sau khi vừa mưa lớn chút nào.

Ai ngờ vừa nói xong, Vệ Thường Khuynh lại thản nhiên bác bỏ: “Giờ ra luôn đi, coi như một lần huấn luyện dã ngoại đêm đặc biệt.”

Tề Tiểu Tô: “...” Cô là bệnh binh vừa mới khỏi ốm cơ mà, đừng có mở miệng ra là huấn luyện đặc biệt, huấn luyện đặc biệt được không?

Nhưng chuyện mà Thiếu soái đã quyết định thì về cơ bản là không ai có thể dễ dàng bắt anh thay đổi ý định được.

Cuối cùng, Tề Tiểu Tô không thể làm thế nào khác được, cầm đèn pin ra khỏi không gian theo anh. Ra khỏi không gian nhỏ hẹp đó, cô chỉ cảm thấy tinh thần hơi choáng ngợp.

Nửa đêm trong rừng núi, gió hơi se lạnh, trong không khí cũng mang theo cảm giác ẩm ướt, thi thoảng có tiếng côn trùng kêu lên vài tiếng, bóng cây lay động, xung quanh đều tối đen.

Tề Tiểu Tô vốn cho rằng mình sẽ sợ hãi, nhưng khi thực sự bước theo Vệ Thường Khuynh ra ngoài rừng, cô lại cảm thấy trong lòng mình vô cùng bình tĩnh. Điều này khiến cô rất ấm ức, chẳng lẽ gan cô được đào tạo nên cũng to ra rồi sao, hay là vì vẫn còn có Thiếu soái ở đây?

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Vệ Thường Khuynh thấp giọng nói: “Tập trung chú ý vào hoàn cảnh xung quanh em, đừng có chú ý vào bản Thiếu soái. Tuy bản Thiếu soái đẹp trai ngời ngời, nhưng em cũng không cần phải mất hồn mất vía vì tôi trong tình huống như thế này đâu.”

Tề Tiểu Tô: “...” Thế mà cô lại không biết phải đáp lại thế nào.

Vệ Thường Khuynh đã nói huấn luyện đặc biệt, thì chắc chắn là huấn luyện thực sự, căn bản không có chuyện thể hiện phong độ quý ông bằng cách đỡ cô đi hay mở đường cho cô. Họ đi đường rất thần tốc, cô chỉ cần hơi chậm lại chút thôi là đã bị anh chạy qua khiển trách rồi.

Cứ đi như vậy, toàn thân Tề Tiểu Tô ướt đẫm mồ hôi, còn có vài lần bị vướng dây tí thì ngã, Vệ Thường Khuynh chỉ bảo cô nhanh lên, thi thoảng có thể đưa tay ra kéo cô một cái, nhưng sau khi kéo cô lên lại lập tức buông ra ngay, sau đó cực kỳ lạnh lùng bảo cô đi tiếp, tăng tốc lên. Có muốn không tủi thân cũng không được, nhất là khi cô nhận ra đầu gối quần mình đã bị cọ rách cả ra, vết thương trên đầu lại bắt đầu đau nhức âm ỉ.

Yêu đương với thủ trưởng ư? Hẹn hò yêu đương với một anh chàng Thiếu soái mà luôn vô cùng nghiêm túc lúc huấn luyện thế này á?

Cô càng nghĩ càng thấy không đáng tin cậy chút nào. Con người của Vệ Thường Khuynh quá mạnh mẽ, cô cảm thấy nếu thực sự ở bên nhau chắc chắn sẽ không hạnh phúc.

Vì thế, Tề Tiểu Tô cố gắng kìm xuống, lại một lần nữa tự nhắc nhở bản thân, giúp anh ấy là được rồi, làm bạn bè thôi, thậm chí là thực sự coi anh ấy như cấp trên là đủ rồi, còn tuyệt đối không thể nào dây dưa tình cảm với anh ấy.

Còn về nụ hôn kia...

Dù sao anh ấy cũng là đàn ông, có thiệt thòi gì đâu chứ? Dù sao anh ấy cũng đẹp trai ngời ngời như vậy, tặng cho anh ấy nụ hôn đầu tiên của cô, thì cô cũng không thiệt gì mấy nhỉ? Cứ nghĩ vậy là được rồi.

Gì cơ? Lúc thay quần áo cô bị anh nhìn hết rồi á?

Đó là tình huống đặc thù mà, đương nhiên không thể coi là thật, cũng không thể tính toán so đo được, đúng không!

Hơn nữa, lai lịch của anh là bức tường ngăn mà cô không thể nào bước qua nổi. Hiện giờ tất cả mọi việc anh đang làm đều là vì cố gắng để quay trở lại thế kỷ hai mươi hai, quay lại thế giới của anh.

Ừm, ở đó còn cả đống người đẹp đang chờ anh kia kìa.

Còn cả cái cô hoa khôi của Cục, con gái Tướng quân gì đó nữa chứ.

Đến lúc ấy cô biết phải làm sao?

Thế nên, sau khi ra ngoài, cô cảm thấy điều quan trọng nhất chính là tìm cho Thiếu soái một nơi an toàn để ở tạm đã. Dù sao cũng không thể để anh ở trong nhà cô được, nếu không, sớm sớm chiều chiều chung đụng với nhau, thì thật sự sẽ rất khó khống chế nổi.

Quản chặt trái tim mình mới là quan trọng nhất!

“Sao ngẩn ra thế? Chú ý hơi thở của em đi!”

Tiếng nói của Vệ Thường Khuynh lại truyền tới, Tề Tiểu Tô cắn răng, bước nhanh theo anh.

Mười giờ mười lăm phút đêm, cuối cùng họ cũng ra khỏi núi Hậu Sơn, chạy nửa tiếng đồng hồ là đến thị trấn Minh Quang.

Tề Tiểu Tô cảm thấy mình sắp tàn luôn rồi, Hệ thống Tiểu Nhất còn chưa kịp nhét vào lò tái tạo lại, thì cô đã muốn chui vào bụng mẹ nặn lại rồi đấy.

“Đối xử với một bệnh binh như thế này mà được à?” Cô thở hổn hển đứng bám vào tường của nhà dân nào đó, sắp không đứng thẳng được luôn rồi. Hiện thực thật quá bất công, Vệ Thường Khuynh lại vẫn thản nhiên thoải mái đứng kia. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy, nhưng lần nào nhìn thấy cũng khiến cô ngứa hết cả răng.

Vệ Thường Khuynh đỡ tay cô, nói: “Em tự coi mình là bệnh binh thì sẽ thành bệnh binh thật. Còn nếu không coi mình là người bệnh, thì sẽ khỏi bệnh nhanh hơn nhiều. Cơ thể em đã gần bình phục hoàn toàn rồi, phải tiếp tục nắm bắt thời gian huấn luyện nhiều thêm vài lần nữa mới có thể tiến hành cường hóa lần thứ hai được.”

Cường hóa lần thứ hai, hiện giờ cô thực sự hơi sợ hãi rồi, theo kiểu của Thiếu soái huấn luyện cô thế này, có phái lần cường hóa thứ hai sẽ rất rất rất đau không?

“Em không cường hóa lần hai nữa được không?”

“Em nghĩ sao?” Mặt Vệ Thường Khuynh lập tức lạnh hẳn đi, lại có vẻ đẹp lạnh lùng nghiêm túc rất lạ. Nhưng hiện giờ Tề Tiểu Tô chỉ cảm thấy mỗi khi tên này nghiêm túc chuyên tâm một cái, là luôn khiến người ta không thể nào lại gần được.

Lạnh lùng, cứng rắn.

Anh như gương mặt tiêu biểu cho những người quân nhân kiên cường, bền bỉ, dũng cảm. Còn về nhiệt huyết gì gì đó, thì tạm thời cô vẫn chưa nhìn ra được, hoàn toàn chẳng thấy ‘nhiệt’ gì cả.

“Nếu em cường hóa lần thứ hai rồi, sau này xác suất bị thương như thế này sẽ ít đi rất nhiều.” Làm sao Vệ Thường Khuynh không nhận ra chút vẻ bài xích đó của cô, nhưng anh là người rất nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì đau lòng mà mềm lòng, anh chỉ kiên trì với việc là phải làm thế nào mới là tốt nhất cho cô, chỉ cần nó có ích, nó tốt với cô, thì dù thế nào cũng phải tiếp tục kiên trì đến cùng.

Lại thêm chuyện trước giờ anh chưa từng đi lấy lòng, cưa cẩm một cô gái nào, biết chút cảm xúc đó của cô, nhưng cũng không cảm thấy rằng vào thời điểm thế này mình cần phải đi dỗ dành, dung hòa với cô.

Quan trọng nhất là, anh vẫn luôn cảm thấy, Tề Tiểu Tô là một người rất biết điều, rất hiểu lý lẽ, chỉ cần giảng giải rõ ràng với cô vì sao phải làm như thế, thì không cần anh phải khuyên, chính bản thân cô cũng sẽ tự làm điều đó.

Đây chính là ưu điểm của Tề Tiểu Tô.

Có điều Thiếu soái lại không hề biết, có những lúc đối diện với người đàn ông mà mình thích, lý trí và sự bình tĩnh của người con gái sẽ tự động cách xa cô ấy, sẽ cần đối phương dỗ dành và nhường nhịn!

Ví dụ như hiện giờ, Tề Tiểu Tô chỉ cảm thấy anh quá cứng nhắc. Nhìn thấy cô bị thương mà mặt đầy vẻ chê bai thế là thế nào?

Đây lại còn là vì muốn tìm anh, muốn cứu anh nữa chứ?!!!

Hai người chui vào không gian thay quần áo, chỉnh trang lại một chút rồi lại ra ngoài.

“Được rồi, tìm chỗ nào ăn cơm đã, đây là đâu? Sao kiến trúc kém thế.” Hiện giờ Thiếu soái đang nghĩ là, Tề Tiểu Tô hôn mê một ngày một đêm rồi, phải tìm chút đồ ăn nhiều dinh dưỡng nào đó nóng hổi cho cô tẩm bổ, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt hơi ấm ức tủi thân của Tề Tiểu Tô.

Sau đó Thiếu soái đại nhân lại bị thị trấn nhỏ nhìn có vẻ rất lạc hậu này thu hút.

Dù sao anh cũng đến từ thế kỷ hai mươi hai, nên thực sự chưa từng nhìn thấy một thị trấn nhỏ nào như thế này, vẫn còn rất nhiều những căn nhà gạch đỏ, rồi ngoài cửa vẫn còn xích chó này nọ, có nhà còn đỗ cả chiếc xe ba bánh cũ nát ngay ngoài cửa, còn có rất nhiều nhà thi thoảng lại văng vẳng lên tiếng gà mẹ cục ta cục tác trong sân.

Còn đối với người đã quen ở cao ốc mười tầng hay thậm chí cả trăm tầng, quen lái phi cơ Liên minh mà nói, thì nơi như thế này thực sự vô cùng lạc hậu, thô sơ, khiến anh khá tò mò.

Tề Tiểu Tô đã từng đến thị trấn Minh Quang rồi, tuy mấy lần đó đều không thăm thú kỹ càng, nhưng ít ra cũng vẫn biết quán cơm ở đâu. May mà có một quán ăn có mở cả ăn đêm.

Vừa vào tiệm, Tề Tiểu Tô đã đi tìm ổ cắm để sạc pin điện thoại, điện thoại cô hết pin nên đã tự động tắt máy rồi. Nhưng cô vừa tách ra có một lát, bên phía Vệ Thường Khuynh đã chọc phải chuyện khá ồn ào rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.