Một bàn này toàn là đàn ông, hơn nữa còn rất lạ mặt.
Lại nói, Tề Tiểu Tô đã tham gia rất nhiều bữa tiệc, thấy không ít người tới dự, dù chưa từng nói chuyện thì cũng cơ bản đều thấy quen mắt, trí nhớ của cô vốn cũng không tồi mà.
Cô tưởng rằng mình sẽ ngồi cùng bàn với mấy người làm ăn khác, nhưng không hề, không có một ai cả.
Hệ thống Tiểu Nhất tra xét thân phận của những người này thì cũng chỉ ra tên, tuổi, chiều cao, địa chỉ, những cái đó đều tra được, nhưng bọn họ lại chẳng có bối cảnh gì nên không rõ thân phận như thế nào.
Điều này chứng tỏ bọn họ không phải người lăn lộn trong thương trường. Không phải giám đốc, tổng giám đốc gì đó, cũng không phải cảnh sát hay nhân viên nhà nước.
Đơn giản mà nói, toàn bộ đều là một lũ thất nghiệp.
“Nhân viên không nghề không nghiệp, nói cách khác, cũng có thể là loại người cầm tiền làm việc.” Hệ thống Tiểu Nhất khẳng định một câu, lại hỏi Tề Tiểu Tô: “Có muốn bản Hệ thống tra sao kê ngân hàng của bọn họ, xem là cầm tiền của ai không? Còn cả nhật ký cuộc gọi trong điện thoại nữa.”
Chỉ cần tra theo đường đó là có thể biết ngay đám người này là người của ai.
Tề Tiểu Tô ngăn trở nó: “Không cần, đừng lãng phí năng lượng của cậu.”
Hệ thống Tiểu Nhất mỗi lần làm gì cũng đều cần tiêu phí năng lượng, tuy rằng hiện tại cô vẫn còn một đống phỉ thúy nguyên khối trong không gian, nhưng dù sao cũng phải giữ lại để đổi tiền chứ, không thể để nó hấp thu hết được. Hơn nữa, lưu trữ năng lượng để dùng vào những thời khắc quan trọng nhất, không phải lúc nào, làm gì, gặp ai cũng cần nó phải tra rõ ràng.
Tề Tiểu Tô nhìn nhanh khách khứa trong phòng tiệc, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, cũng có nhiều gương mặt lạ, cũng có rất nhiều người có mặt trong bữa tiệc hôm trước tới dự.
Mã Chí Thành không tới, ngài Ngải cũng không tới.
Đúng lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất lại kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, sau đó Tề Tiểu Tô liền nghe thấy trong đầu có âm thanh tích tích tích.
“Sao thế? Hệ thống cảnh báo à?” Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
“Sau khi năng lượng sung túc, bản Hệ thống liền mở ra hình thức tự động rà quét, mục tiêu là mảnh vỡ áo giáp và phi cơ của Thiếu soái. Chỉ cần trong vòng một trăm mét có mảnh vỡ xuất hiện thì sẽ tự động phát ra cảnh báo.”
Nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói vậy, Tề Tiểu Tô suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Ý cậu là, ở đây có mảnh vỡ?”
Trước kia cô tới đây cũng không thấy có, giờ lại có, điều này chứng tỏ sau đó mảnh vỡ mới được mang vào! Rất có khả năng là được mang vào lúc Bạch gia tới đây bố trí tiệc.
Hệ thống Tiểu Nhất đáp: “Đúng thế, nếu không cô đi lòng vòng một chút, bản Hệ thống xác nhận vị trí cụ thể xem sao.”
“Sắp bắt đầu rồi, hiện giờ không tiện đi lại, không gấp, cứ từ từ.” Tề Tiểu Tô bình tĩnh lại ngay. Nếu mảnh vỡ xuất hiện thì cô sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Bây giờ, cô còn muốn xem xem Úc Hà Tâm cố ý sắp xếp cô ngồi đây là có ý đồ gì.
Một bàn này toàn là đàn ông xa lạ, chỉ có Tề Tiểu Tô và Khưu Linh Phương là khách nữ nên thực sự gây chú ý. Từ sau khi bọn họ ngồi xuống, đã có không ít người nhìn về phía bên này bàn tán sôi nổi.
Mà Tề Tiểu Tô cũng không biết, mỗi bàn dường như đều có một người biết nội tình nên đưa ra lời giải thích với khách khứa.
“Nghe nói cô Úc có nhờ cô Tề giúp đỡ, một chút nữa sẽ có điều bất ngờ cho mọi người, mấy cậu trai ở bàn đó cũng là người được nhờ giúp nên họ mới ngồi chung một bàn.”
Thì ra là vậy.
Nhưng Hồ Tu Trạch và Nghiêm Uyển Nghi lại nhíu mày, hai người không hẹn mà cùng cầm điện thoại nhắn tin cho Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô đồng thời nhận được hai tin nhắn, vừa thấy nội dung liền lập tức cười lạnh.
Cô đã bảo rồi mà, nếu Úc Hà Tâm và Bạch Thế Tuấn đừng chọc vào cô thì cô sẽ để yên cho bữa tiệc đính hôn này, chờ tiệc tàn rồi sẽ tìm họ sau.
Nhưng hai người bọn họ nhất định muốn làm ầm lên ngay bây giờ, thế thì đừng trách cô không chừa mặt mũi cho bọn họ.
Nghĩ một chút, cô nhắn tin cho Đồng Xán, sau đó lần lượt trả lời ngắn gọn cho Nghiêm Uyển Nghi và Hồ Tu Trạch.
“Yên tâm.”
Hồ Tu Trạch và Nghiêm Uyển Nghi nhìn thấy tin nhắn trả lời thì đều lập tức thở phào một hơi, hoàn toàn tin tưởng cô.
“A, cậu Biên, cô Biên cũng tới rồi!”
Có khách khứa ngồi ở phía sau kêu lên.
Anh em Biên gia!
Anh em Biên gia được Bạch Thế Tuấn tự mình đón vào.
Đi theo sau bọn họ còn một người đàn ông chừng 34, 35 tuổi, tóc vuốt gel bóng loáng, ngoại hình không tệ nhưng trong đôi mắt thon dài lại đầy vẻ thiếu đứng đắn, hơn nữa áo sơ mi hồng kết hợp với quần dài màu trắng, giày da gót nhọn khiến cho người ta thực sự cảm thấy đây là một tên lưu manh, một Playboy thực thụ.
“Nghiêm Tắc Minh.” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở một câu.
Tề Tiểu Tô cau mày, sao Nghiêm Tắc Minh lại ở cùng một chỗ với anh em Biên gia chứ? Không đúng, hẳn là hắn đi theo Bạch Thế Tuấn.
Chẳng trách Nghiêm Tắc Thâm lại nhắn cho cô một câu như thế.
Nghiêm lão dù sao cũng là bố ruột, tuy rằng bảo cô cần làm gì cứ làm, nhưng ông ấy hiểu cô, nên lưu tình thì sẽ vẫn lưu tình, nhưng Nghiêm Tắc Thâm lại nói, không cần nể mặt anh ta.
Những lời này mới nghe thì thấy chẳng có gì khác Nghiêm lão cả, nhưng trên thực tế là có ý khác.
Không cần nể mặt Nghiêm Tắc Thâm, không cần nể tình.
Anh ta biết cậu hai của nhà họ Nghiêm vẫn sẽ chết không hối cải dù đã bị phạt như thế trong nhà và ở công ty.
Hiện tại, hắn lại ở bên cạnh Bạch Thế Tuấn.
Nghiêm Tắc Thâm biết rõ lần này Tề Tiểu Tô tuyệt đối sẽ không tới chỉ để uống rượu mừng gì cả, kỳ thực anh ta cũng từng khuyên em trai mình rồi, bảo hắn tốt nhất đừng tới tham gia tiệc tối nay, nhưng cậu hai Nghiêm lại đáp trả anh ta bằng cách…
Dựng ngón giữa lên.
Sau đó còn đắc ý nói với anh ta rằng, chờ hắn bám được vào anh em Biên gia rồi thì Nghiêm gia cũng sẽ đổi chủ thôi.
Làm Nghiêm Tắc Thâm tức tới suýt hộc máu.
Thằng ngu xuẩn này vĩnh viễn không phân biệt được đâu là người một nhà, đâu là người ngoài, đâu là bạn bè, đâu là kẻ thù. Nếu hắn thật sự ở chung một chỗ với anh em Biên gia và Bạch Thế Tuấn, làm cho đám người đó đều nhúng tay vào tập đoàn Lập Hoa, đó mới là lúc Nghiêm gia sụp đổ.
Vì thế Nghiêm Tắc Thâm mới âm thầm ra quyết định, nếu bọn họ không thể tự mình ra tay, vậy thì để Tề Tiểu Tô giúp, cắt luôn thằng em trai như cái u ác tính này của anh ta đi.
Anh ta biết chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ hiểu ý của mình.
Quả nhiên, Tề Tiểu Tô hiểu thật.
Cô nheo mắt, nhìn cậu hai Nghiêm đang bám đít theo Bạch Thế Tuấn.
Bởi vì bọn họ chưa làm ra hành động cụ thể nào muốn đả thương cô nên Hệ thống sẽ không báo động trước. Nhưng trực giác của bản thân lại mách bảo cô rằng, nhất định cậu hai Nghiêm này chính là một quân cờ bọn họ muốn dùng để đối phó với cô trong buổi tối hôm nay.
Bạch Thế Tuấn là ai chứ?
Loại người vừa nhìn đã biết là ngu xuẩn như cậu hai Nghiêm kia ngoại trừ làm súng cho người dùng thì còn có thể làm gì được nữa?
Tề Tiểu Tô nhìn một người ngồi cùng bàn với mình đột nhiên đứng lên rời đi, để trống ra một vị trí thì trong lòng liền nổi lên tức giận.
Quả nhiên, cậu hai Nghiêm nhìn khắp nơi sau đó đi về phía bên này, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Hắn nhìn về phía Tề Tiểu Tô, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm: “Ôi, bàn này có một người đẹp tuyệt sắc nhỉ, mau giới thiệu mình đi, làm quen một chút nào.”
Hắn ta đã kết hôn, nghe nói vợ hắn từng là một minh tinh nổi tiếng, từng diễn một bộ phim cực kỳ được yêu thích trên khắp cả nước, sau khi hắn nhìn thấy người liền mở ra đủ mọi hình thức theo đuổi mãnh liệt, chỉ sau ba tháng đã tóm được người, sau đó bí mật kết hôn.
Có điều, kết hôn chưa được nửa năm thì hắn lại dính phải tin đồn lăng nhăng với một người mẫu nữ.
Tề Tiểu Tô hoàn toàn không để ý tới hắn.
Nhưng một gã đàn ông ngồi bên cạnh lại lập tức nịnh nọt nói xen vào.