Sau khi trở về, Tề Tiểu Tô kêu Đồng Xán mang tám viên ngọc kia cộng thêm năm viên mới cắt ra ở chỗ Lâm Chí đến chợ tiếp tục bán, còn cô thì đi xe về khách sạn trước.
Đồng Xán tìm được mấy người Lương Lệ, Lương Lệ kéo anh ta sang một bên, thấp giọng kể hôm nay bán ngọc được bao nhiêu tiền, không kìm nổi có chút nghẹn họng.
“Bà chủ của chúng ta đúng là biết kiếm tiền thật, mới một ngày đã kiếm được nhiều như vậy! Lại có thêm mấy viên nữa chứ!”
Mắt Đồng Xán lóe lên, cô đâu chỉ là có thể kiếm tiền đâu?
Nghĩ đến biểu hiện hôm nay của cô, Đồng Xán hung hăng đè suy nghĩ xuống đáy lòng. Tóm lại, anh ta đi theo cô là không sai.
Mà Lương Lệ vẫn còn đang nói: “Anh nói xem, cô Tề giao đồ đáng giá mấy chục nghìn vạn cho chúng ta đi bán như vậy mà cô ấy cũng yên tâm sao?”
Trước kia anh ta làm nhiệm vụ cũng từng hộ tống châu báu rất quý giá, nhưng từ trước đến nay chưa hề cầm nhiều tiền như vậy.
Tề Tiểu Tô thật sự yên tâm, hơn nữa cô căn bản không ký thoả thuận uỷ thác gì với bọn họ cả, thậm chí chỗ ngọc này đều không có giấy chứng nhận, cứ đưa cho bọn họ như vậy, bán xong về trả tiền lại.
Nhưng không thể không nói, cảm giác này thật sự rất tốt, cảm giác được tín nhiệm thật sự rất tốt.
“Ừ, yên tâm. Cô ấy yên tâm, chúng ta cũng phải khiến cho cô ấy yên tâm.” Đồng Xán nói.
Lương Lệ gật đầu: “Cái này thì đương nhiên rồi. Đi thôi, tôi biết hàng ngọc nào vẫn còn thiếu hàng, lần này bọn họ thật sự mang rất nhiều tiền đến để mua.”
Còn Tề Tiểu Tô trở lại khách sạn, quả nhiên Chúc Tường Đông cũng đã trở về rồi, đang ở trong gian phòng lúc trước, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi.
Nghiêm Uyển Nghi thực sự rất ngại gặp hắn.
Mặc dù cô không để ý việc trao sự trong trắng của mình cho Chúc Tường Viêm, nhưng đây vốn là chuyện riêng tư nhất của hai người, ầm ĩ lớn như vậy, làm cho nhiều người biết như vậy, nghe nói tối qua còn có người canh giữ ở ngoài cửa phòng bọn họ nữa, mặt cô đỏ đến sắp nhỏ ra máu rồi.
Thế này thật sự là mất mặt quá.
Nhưng Chúc Tường Đông trở lại liền bày ra cái tư thế này ngồi ở đây, cô cũng không tiện tránh đi, cả ngày nay hai chân cô vẫn đang bủn rủn, căn bản không đi nổi, vừa đứng lên liền cảm thấy đau đớn. Hơn nữa toàn thân cũng như rã rời ra, căn bản là không muốn ra ngoài, cũng không ra ngoài nổi. Ngay cả đi vệ sinh cũng là Chúc Tường Viêm ôm đi.
Xấu hổ chết mất.
Chúc Tường Đông nhìn thấy cô, câu hỏi đầu tiên lại là: “Cô Tư Nghiêm, có cần đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Kiểm tra, kiểm tra cái gì?
“Hai người đều trúng thuốc kích tình liều mạnh, tối qua làm cả đêm như vậy, chắc chắn Tiểu Viêm không biết nặng nhẹ rồi, nếu như có chỗ nào bị thương, vẫn nên đi khám xem...”
Đây là đang nói cái gì thế hả!
Nghiêm Uyển Nghi sắp vùi đầu vào sô pha luôn rồi.
Chúc Tường Viêm ngắt lời anh trai, lúc này mới không để cho anh ta nói tiếp những lời đó nữa.
Nhưng Chúc Tường Đông vẫn mang tới cho cô cảm giác bị áp bức rất mạnh. Cũng may Tiểu Tô đến rồi.
Chỉ là, nhìn thấy Tiểu Tô, cô cũng cảm thấy rất ngại ngùng.
Tề Tiểu Tô vốn định ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Uyển Nghi, nhưng thấy Chúc Tường Viêm ôm chặt cô ấy, không nhịn được bĩu môi. Chúc Tường Đông đã vẫy cô: “Nào, Tiểu Tô Tô, ngồi đây đi.” Nói rồi, hắn giơ tay vỗ vỗ lên đùi mình.
“Cái gì mà Tiểu Tô Tô, gọi tử tế đi được không hả?” Tề Tiểu Tô trợn mắt.
Cô ngồi lên đùi hắn? Đùa cái gì thế. Cô đi đến bên khác ngồi xuống, vươn vai. Hôm nay diễn kịch với Lâm Chí, mệt mỏi thật.
“Tiểu Tô, anh Chúc nói em đi trả thù cho bọn chị rồi...” Nghiêm Uyển Nghi nói.
“Cái gì mà anh Chúc, bây giờ có phải cô nên học Tiểu Viêm gọi tôi một tiếng anh trai rồi không?” Chúc Tường Đông liếc cô ấy một cái.
Nghiêm Uyển Nghi lại đỏ bừng cả mặt lên.
“Anh, đừng trêu cô ấy nữa.” Chúc Tường Viêm lập tức che chở cho Nghiêm Uyển Nghi.
Chúc Tường Đông khoa trương than thở: “Nhanh như vậy đã đứng về phía vợ rồi à? Sau này xem ra người anh trai này không còn chỗ đứng nữa rồi.”
“Anh.”
Chúc Tường Viêm không biết làm sao.
Trước đây anh ta thật sự không nghĩ đến chuyện sẽ ở bên Nghiêm Uyển Nghi, nhưng bây giờ anh ta không thể buông cô được. Nghiêm Uyển Nghi không giống những thiên kim nhà giàu trước kia anh ta từng gặp, cô đơn thuần, hiền lành, dịu dàng, căn bản không có cái tính kén chọn ngang ngược đó. Thử hỏi bây giờ có bao nhiêu thiên kim tiểu thư đến hai lăm tuổi rồi vẫn còn là thân xử nữ chứ?
Chỉ riêng điểm này đã khiến cho anh ta vô cùng quý trọng Nghiêm Uyển Nghi rồi.
Hơn nữa biểu hiện tối qua của cô thật sự làm cho anh ta say đắm...
Tề Tiểu Tô cắt đứt ý muốn tiếp tục trêu ghẹo bọn họ của Chúc Tường Đông, kể lại chuyện hôm nay cô gài bẫy Lâm Chí một lượt, đương nhiên không nhắc đến hai viên ngọc cực phẩm kia, nếu không cô thật sự không biết giải thích thế nào về vận may nghịch thiên của mình. Có điều ba người ở đây, trừ Chúc Tường Đông ra, hai người còn lại căn bản không hề nghi ngờ bản lĩnh của cô.
Chúc Tường Đông sờ cằm, trưng ra vẻ mặt gian xảo: “Tốt lắm, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi đi.”
Đêm tiếp đó, đối với một số người mà nói tuyệt đối là một đêm khó quên, ví dụ như Lâm Chí.
Ông ta cũng đích thân cắt đá, mười máy cắt đá, cắt suốt sáu bảy tiếng đồng hồ mới có mấy viên ngọc xanh đậu, giá mấy chục vạn, nhưng sau đó toàn là đá trắng xoá.
Đá, tất cả đều là đá.
Bụi đá dính đầy lên người, đá vỡ bắn khắp nơi, ông ta cắt đá đến nhũn cả tay ra nhưng không hề có bóng dáng của ngọc quý đâu cả! Đừng nói là cực phẩm gì, đến một viên ngọc xanh tốt chút cũng không có!
Lúc ông ta gần như sụp đổ, một đám người cầm gậy sắt xông vào, vừa nhìn thấy cả sân vụn đá thô, kẻ cầm đầu lập tức đỏ mắt lên, quát một tiếng, “Con mẹ nó thằng nhãi này lại dám cắt hết đá của ông mày ra hả!”
Nói xong căn bản không cho ông ta thời gian phản ứng, hò hét người cầm gậy sắt vào cho bọn họ một trận điên cuồng.
Những người cắt đá kia la hét nói mình chỉ là công nhân được thuê đến, những người đó lại thật sự tha cho bọn họ, chỉ kêu bọn họ chỉ ra ông chủ là ai, kết quả, tất cả mọi người đều không nghĩa khí chỉ về phía ông ta.
Lúc gậy sắt điên cuồng quét qua, lần đầu tiên Lâm Chí cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Hai ngày sau, Tề Tiểu Tô kiếm được món hời dẫn người trở về thành phố D.
Chuyến đi này, Nghiêm Uyển Nghi và Chúc Tường Viêm xác định quan hệ, nhưng vẫn chưa nói cho Nghiêm lão biết, hai người quyết định sau khi bàn bạc xong sẽ tìm cơ hội nói thật với Nghiêm lão. Mặc dù Nghiêm lão không nói gì, nhưng Tề Tiểu Tô cảm thấy ông ấy đã nhìn ra quan hệ có chút mập mờ giữa hai người bọn họ rồi.
Ngày hôm sau Tề Tiểu Tô cũng đến chợ phiên một vòng, chỉ điểm cho Tô Vận Đạt mua hai viên đá thô, sau khi cắt ra đều có ngọc, mua đi bán lại kiếm được tám mươi vạn. Tô Vận Đạt vui vẻ đến nỗi cả chặng đường bay về vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Anh em Chúc Tường Đông và Chúc Tường Viêm trở về thành phố K.
Bọn họ đều không nhắc đến Lâm gia nữa, chỉ có một ngày nào đó Nghiêm lão đột nhiên nhớ tới nói với Nghiêm Tắc Thâm một câu.
“Lâm Chí lần trước chúng ta đến thành phố N gặp đó, ban ngày vẫn còn nói chuyện với bố, nghe nói tối hôm đó bị một nhóm người xông vào biệt thự, đánh chết rồi! Gậy sắt đập nát đầu.”
Nghiêm Tắc Thâm cũng cảm khái mấy câu, anh ta biết Lâm Chí.
Nghiêm Uyển Nghi ở bên cạnh nghe, trong lòng khẽ run lên, kiếm cớ trở về phòng.