Bà Lợi bảo dưỡng rất tốt, tuy có chút đẫy đà, nhưng luôn tỏa ra khí chất quý phu nhân với làn da trắng ngần xinh đẹp, nhìn cứ như chỉ mới 40 tuổi, nhưng thật ra bà đã gần 50 rồi.
Bà mặc một chiếc áo lót lông màu trắng, tóc ngắn kèm thêm áo khoác ngoài, quần dài vừa vặn, mang một đôi giày giữ ấm lông xù, đang đứng trước quầy bar pha cà phê bằng máy cà phê.
Mùi hương cà phê nồng nặc lan tỏa khắp không khí.
Cũng giống như căn nhà do bà đích thân bày trí, mang một nét đẹp ấm áp yên tĩnh an bình.
Lợi gia vốn không xa hoa phách lối, vì thân phận của ông Lợi - Lợi Nghi Cương cũng không cho phép họ sống quá xa hoa. Nhưng trên thực tế, bà Lợi xuất thân danh môn, ban đầu của hồi môn cũng không ít.
Nghe thấy mẹ mình chế giễu như vậy, Lợi thiếu cũng không ủ rũ, anh nhún nhún vai nói: “Anh trai vừa mới nhận sao có thể so với chồng sắp cưới thân yêu chứ? Hũ dấm này con không thèm ăn.”
Anh vốn muốn trực tiếp đón Tề Tiểu Tô về nhà ở, nhưng lúc ở sân bay mới phát hiện hóa ra Tề Tiểu Tô đã có chồng sắp cưới, hơn nữa còn ở thủ đô, cũng đến đón cô.
Chàng trai đó khiến anh cảm thấy có chút nguy hiểm, cộng thêm trước đây lúc anh và Tần Yên Vũ ở bên nhau cũng chưa từng thấy cô ta nỗ lực duy trì mặt tốt nhất như vậy, để đứng trước anh chàng đó. Thế nên anh mới không xuất hiện, tạm thời xem xét tình hình rồi hãy tính, không ngờ chưa gì đã bị anh chàng đó vạch trần.
Và anh cũng nhìn ra được, tình cảm của Tề Tiểu Tô với anh chàng đó rất tốt, anh cũng đâu thể không thức thời như vậy đến chia rẽ người ta chứ? Hơn nữa có muốn chia rẽ cũng không được.
“Nói thật, Tiểu Nam, con kể cô bé đó tốt như vậy, nhưng mới mười tám tuổi đã đính hôn, có phải quá...”
Bà Lợi còn chưa nói xong, nhưng Lợi thiếu đã nghe hiểu ý của bà. Có khi nào Tề Tiểu Tô là kiểu con gái ham hư vinh, chỉ biết chơi bời phù phiếm, trên phương diện quan hệ nam nữ rất cởi mở không?
“Vương phi, mẹ cứ thả lỏng đi, đừng lo lắng nhiều quá, mắt nhìn người của con trai mẹ trước nay đều không tệ, không lẽ mẹ không biết sao?”
“Mắt nhìn người không tệ?” Bà Lợi liếc anh một cái: “Vậy con nói thật cho mẹ biết, ban đầu vì sao con lại chia tay với Yên Vũ? Với tướng mạo miễn cưỡng đạt chuẩn của con, so với cô gái xinh đẹp như cô ấy, mẹ còn cảm thấy thiệt thòi cho con gái người ta, vậy mà con lại dám đề nghị chia tay trước?”
Bà Lợi vẫn luôn không lý giải được chuyện này.
Lợi thiếu nhớ lại ánh mắt Tần Yên Vũ nhìn Vệ Thường Khuynh ở sân bay, liền lắc đầu nói: “Không phải con đã giải thích với mẹ từ lâu rồi sao? Con không thích kiểu người như cô ấy, hơn nữa, cũng không cảm thấy trong lòng cô ấy có con.”
Tần Yên Vũ ở cùng anh cảm giác dường như chỉ vì anh thích hợp. Thích hợp, chứ không phải yêu thích.
Ánh mắt trước đây cô ta nhìn anh không chút gợn sóng, hơn nữa lúc hai người hôn nhau cô ta cũng đẩy anh ra rất nhanh. Vậy mà sau khi anh đề nghị chia tay thì cô ta lại giận anh.
Chắc do anh là người đề nghị chia tay trước, khiến cô ta cảm thấy rất mất mặt.
Khoảng thời gian hai người qua lại, cô ta cũng chủ trương tạm thời không công khai, kết quả đến lúc chia tay, cũng chẳng mấy người biết hai người họ từng yêu nhau.
Lợi thiếu nhếch miệng cười gượng.
“Được được được, mẹ cũng không hỏi con mấy chuyện này nữa, trong lòng con tự có chủ trương là được. Đúng rồi, ngày mai bác gái con cũng muốn đến, vừa nhận được điện thoại, không tiện từ chối.” Lúc bà Lợi nói đến từ “bác gái” nụ cười đã nhạt đi mấy phần.
“Bác gái đến đây làm gì?”
“Còn có thể làm gì chứ? Anh họ con tìm được một người bạn gái rất tài giỏi, nói sẵn dịp đưa cô ta đến góp phần chung vui.” Bà Lợi nhếch miệng.
Chuyện người bác gái của Lợi gia này với gia đình họ kể ra cũng rất dài, trước đây điều kiện của Lợi gia không được tốt, bà nội Lợi gia trước đó sinh được hai người con nhưng đều không thể nuôi sống, sau đó sinh ra đứa con gái này, không biết nghe lời của bà cô nào đó, nói phải đem đứa trẻ tặng cho nhà có gia cảnh tốt, đứa bé không chỉ có thể nuôi sống, còn có thể sống đời phú quý.
Ông bà nội Lợi gia bị hai đứa con chết yểu trước kia làm cho hoang mang, đứa con gái này cũng là cốt nhục của mình, chắc chắn không mong nó cũng không sống được. Tuy đem con cho người khác thật sự không thích hợp, nhưng vì tính mạng con mình, cuối cùng ông nội Lợi gia đành chai mặt đi xin người ta giúp đỡ, giới thiệu một gia đình muốn xin con, đem tặng đứa bé đi.
Gia cảnh gia đình đó cũng không tệ, nhưng sau khi nhận nuôi bác gái Lợi được mấy năm, phu nhân nhà đó lại mang thai, tự mình sinh được một thằng nhóc mập mạp.
Có con ruột rồi, họ đối xử với đứa con nuôi cũng nhạt đi mấy phần.
Bác gái Lợi từ đó cảm thấy tuổi thơ của mình vô cùng không vui vẻ, sau khi vô tình biết được bản thân là được cha mẹ ruột tặng cho người khác, liền đem tất cả oán hận trút lên đầu cha mẹ ruột của mình.
Sau đó Lợi Nghi Cương bước vào con đường làm quan, bác gái Lợi chủ động đến nhà nhận lại thân thích, ông bà nội Lợi gia đương nhiên rất vui mừng, hơn nữa luôn cảm thấy bản thân mắc nợ cô con gái này, hai ông bà gần như mang hết những đồ có giá trị trong nhà đưa hết cho bà ta.
Lợi Nghi Cương cũng không so đo, con đường làm quan cũng càng ngày càng thuận lợi, hai nhà cũng xem như thỉnh thoảng có qua lại. Nhưng bác gái Lợi này sau khi gả cho một gia đình thương gia giàu có liền thích đến đây khoe khoang hơn người, cũng đã hai mươi mấy năm rồi, vẫn chưa xong.
Trước đây con trai của bà ta không thi đậu đại học nên ra ngoài làm ăn, phỏng chừng mặt mũi có chút ngượng ngùng, một thời gian rất dài không đến nữa.
Sau đó lại thích đến khoe khoang con trai bà ta làm ăn kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhất quyết phải đè đầu Lợi thiếu xuống mới hả dạ. Bây giờ lại tìm được một cô bạn gái tài giỏi, vậy còn không vội vã đến khoe sao?
Lợi thiếu nhíu mày: “Trưa mai sẵn tiện đến góp vui?” Đừng để lúc đó khiến Tiểu Tô không thoải mái, làm hỏng tiệc nhận em gái vốn vui vẻ của anh!
“Chắc là vậy, được rồi, đừng nhíu mày nữa, bà ta chắc cũng không nói gì đến em gái của con đâu, nhiều nhất cũng chỉ là hai mẹ con ta nghe mấy lời nói bóng nói gió thôi, tai trái nghe tai phải ra là được.”
Bà Lợi không nói ra một điểm, nếu bác gái Lợi thật sự chĩa mũi tên về phía Tề Tiểu Tô, ngược lại bà cũng muốn nhân cơ hội này quan sát thử bản tính của cô bé kia.
Dù gì với gia đình như họ, kết nghĩa cũng không thể tùy tiện được. Nếu đột nhiên mắt nhìn người của con trai sai lệch, tìm về một người không đáng tin, chuyện này bà nhất định phải ngăn cản. Con đường làm quan của Lợi Nghi Cương không thể tùy tiện bị người khác làm tổn hại.
Tề Tiểu Tô về đến khách sạn, vốn tưởng ai đó cách xa vài ngày sẽ lập tức đem cô ăn sạch, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ anh chỉ bế cô vào phòng tắm, chuẩn bị xong xuôi nước tắm cho cô, sau đó lui ra ngoài... Lui ra ngoài.
Đợi cô tắm rửa xong bước ra, anh đã thay xong quần áo: “Anh đưa em ra ngoài ăn, một nhà hàng được đánh giá rất được, cách đây không xa.”
Ơ? Không lẽ chuẩn bị đợi tối mới ăn cô sao?
Tề Tiểu Tô không kìm được gõ gõ vào đầu của mình, anh ấy không ăn mày không quen à?
“Dẫn theo mọi người chứ?”
“Không cần, cho họ tự do hoạt động là được.” Vệ Thường Khuynh không định mang theo bóng đèn. Nếu anh cũng không thể bảo vệ cô, vậy bọn người Hàn Dư, Đồng Xán có thể sao?
Có anh ở đây thì không cần họ nữa.
Tề Tiểu Tô gửi một tin nhắn cho Khưu Linh Phương sau đó liền cùng Vệ Thường Khuynh ra ngoài.
Nhà hàng mà anh dẫn cô đến quả nhiên cách khách sạn không xa, ngồi taxi chỉ cần năm sáu phút, nếu không phải sức khỏe của cô vẫn chưa hồi phục, chắc đã trực tiếp đi bộ đến rồi.
Nhưng cô vừa xuống xe, ngẩng đầu liền nhìn thấy đối diện trước cửa một cửa hàng rượu có một cô gái đang khom người bước lên một chiếc xe, nhìn có vẻ rất quen mắt.