Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 489: Chương 489: Không có bắt đầu nên cũng chẳng có kết thúc




Đồng Xán liếc mắt thấy được Vệ Thiếu soái.

Chỉ cần thế anh ta đã lập tức hiểu ra, đây chính là người mà trước đó Tề Tiểu Tô đã gọi là “anh ấy”.

Nhưng đã thành vị hôn phu rồi sao?

Vốn anh ta còn tưởng rằng, chuyện cô nói vị hôn phu chẳng qua chỉ là biện pháp tạm thời thôi.

Cô mới bao nhiêu tuổi chứ, cô là phụ nữ ở thời đại này, đặc biệt còn là một người phụ nữ có suy nghĩ độc lập, làm sao có thể đính hôn sớm như vậy.

Đây nhất định không phải là sự thật.

Nhưng anh ta đã nhìn thấy thân hình của Tề Tiểu Tô hơi lắc lư, người đàn ông kia lập tức đưa tay đỡ sau lưng cô ấy, sau đó cái tay kia cứ dính chặt lấy lưng của Tề Tiểu Tô mà không có ý định bỏ ra.

Từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy Tề Tiểu Tô thân mật với ai như thế này bao giờ.

Cô ngẩng đầu, hờn dỗi lườm anh ta.

Đồng Xán chưa từng nhìn thấy biểu cảm hồn nhiên như thế của Tề Tiểu Tô.

Giữa hai người này có bầu không khí thân mật rất rõ ràng.

Mà người kia nói là vị hôn phu của cô ấy, cô ấy cũng không phản đối.

Đồng Xán nghe thấy Khưu Tuyết Phương nói: “Cái nhẫn kim cương này còn đẹp hơn khi thấy trên báo đó, sáng lấp lánh luôn.”

Lúc này Đồng Xán mới nhìn thấy trên bàn tay vốn không bao giờ đeo một đồ vật trang sức nào của Tề Tiểu Tô, xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Anh ta vô thức đưa tay đặt lên vị trí trái tim mình, không hiểu vì sao lại cảm thấy nhói đau.

Tề Tiểu Tô đã nhìn thấy anh ta, cô vẫy vẫy tay: “Đồng Xán.”

Anh ta vội vàng thả tay xuống giống như muốn che giấu việc gì đó, tim đập rộn lên. Đồng Xán bước về phía cô, anh ta đã trở lại như bình thường. Biểu cảm gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc, gật đầu với Tề Tiểu Tô.

“Cô Tề, cô đã đến.”

Vệ Thiếu soái nhìn lướt qua anh ta, trên môi anh nở nụ cười như có như không, anh siết người con gái đang ở trong vòng tay mình chặt hơn.

Yêu đơn phương à, xưa nay anh chưa bao giờ làm thế. Nếu người khác đã tình nguyện thì anh cũng không xen vào, nhưng hi vọng có một số người có thể quản tốt bản thân, chỉ cần có một ánh mắt không đúng, anh cũng không ngại động tay động chân giúp đối phương giãn gân cốt đâu.

Toàn bộ thân thể và trái tim của vợ nhỏ nhà anh đều là của anh hết, trong lòng và trong mắt cô chắc chắn không thể có người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cho nên lúc này anh tuyệt đối sẽ không đi làm ba cái chuyện ngu ngốc gì mà giúp một số người hiểu rõ vị trí bản thân mình. Đấy chẳng phải ngốc lắm à?

Nhỡ có một ngày nào đó, vợ nhỏ nhà anh đột nhiên phát hiện ra, vậy anh sẽ làm cho cô không có sức lực nghĩ tới những chuyện đó thì thôi.

Ừm, anh hạ mắt nhìn xuống, vừa hay thấy cổ áo của Tề Tiểu Tô hơi trễ xuống để lộ cảnh đẹp núi non trùng điệp, tâm tư của Vệ Thiếu soái lập tức không còn ở trên người Đồng Xán nữa.

Anh phát hiện vợ nhỏ nhà anh trưởng thành rồi, không phải do đêm qua bị anh dày vò nên to lên rồi chứ? Vị Thiếu soái tà ác nào đó nghĩ đến chuyện đêm qua, lại nhìn bộ ngực lấp ló của Tề Tiểu Tô, nơi nào đó trên cơ thể anh hơi nóng lên.

Nguy hiểm quá.

Anh có cảm giác mình đã nghiện cô mất rồi.

Vị Thiếu soái nào đó nhìn sang Khưu Tuyết Phương, lịch sự hỏi han: “Xin hỏi, mấy tấm lụa mà các cô dùng để trang trí kia còn nữa không?”

Khưu Tuyết Phương bị anh nhìn nên hơi luống cuống, cô vội đáp: “Có ạ, có ạ.”

“Vậy có thể làm phiền cô cắt giúp tôi một đoạn tới đây không? Kích thước bằng một chiếc khăn lụa là được.”

“Vâng!” Khưu Tuyết Phương lập tức chạy đi.

Tề Tiểu Tô ngạc nhiên, hỏi: “Anh lấy cái đó để làm gì?”

Vệ Thiếu soái siết eo cô, môi anh dán gần vào bên tai cô, anh dùng thanh âm rất nhỏ nói một câu: “Để ban đêm trói tay của em vào thành giường…”

Khuôn mặt của Tề Tiểu Tô nhanh chóng đỏ bừng, cô dùng cùi trỏ thúc vào anh, nhưng ngại vì còn người khác đang ở đây nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ mắng thầm anh ở trong bụng, cái tên này, mới qua một đêm đã biến thành gã háo sắc rồi!

Trời ạ, tuấn nam mỹ nữ thả thính thật khiến người ta không thể chịu đựng được.

Ánh mắt Khưu Linh Phương sáng lấp lánh, nhưng cảm thấy trái tim thật đau, cô ấy không dám nhìn thẳng vào đôi tình nhân trước mặt này, cô ấy quay đầu nhìn thấy Đồng Xán thì giật mình, nghẹn ngào hỏi: “Đồng Xán, anh thấy không thoái mái ở chỗ nào à?”

Sắc mặt hình như hơi tái thì phải.

Tề Tiểu Tô và Vệ Thiếu soái cùng nhìn sang, Đồng Xán đáp: “Tôi không sao. Cô Tề, vị này là?”

Bàn tay đang ôm lấy eo cô bỗng nhéo hông cô một cái.

Tề Tiểu Tô hiểu ngay ý tứ của Vệ Thiếu soái, anh nhỏ mọn quá rồi đấy. Chắc vẫn còn đang nhớ câu Đồng Xán rất lợi hại kia rồi.

Nhưng hiện tại cô không dám trêu chọc Vệ Thiếu soái, nếu không anh không đợi được đến đêm thì làm sao bây giờ?

Cô ho khan, nói: “Đây là Vệ Thường Khuynh, anh ấy là vị hôn phu của tôi.”

Đúng là như thế.

“A Khuynh, đây là Đồng Xán.”

Vị Thiếu soái nào đó vô cùng hài lòng. Cô còn nhớ rõ ở thời điểm này nên gọi anh là A Khuynh, thân sơ phân chia rõ ràng như thế, anh thích.

“Ừm, phần lớn thời gian tôi đều không thể ở bên cạnh vợ tôi, sự an toàn của cô ấy đành phải nhờ đến anh… cùng bọn Lương Lệ, Hàn Dư vậy.” Vệ Thiếu soái giơ một tay ra cho Đồng Xán.

Đồng Xán nắm lấy tay anh, từ trong tay anh truyền đến một lực khiến lòng anh ta hơi run rẩy.

“Đây là chức trách của chúng tôi.”

“Vẫn phải cảm ơn anh chứ.”

Tề Tiểu Tô trừng mắt nhìn anh, rồi nhìn Đồng Xán với vẻ xin lỗi, sao cô lại không phát hiện ra vị Thiếu soái nào đó vừa không hề che giấu mà phóng ra khí thế của mình.

Khưu Linh Phương cũng không tự chủ được mà lùi lại một bước.

Đây là tâm lý phản ứng vô thức sinh ra khi gặp một người có khí thế mạnh mẽ.

Khưu Tuyết Phương rất nhanh đã cầm một chiếc khăn lụa đi tới. “Vệ thiếu, như thế này có được không?”

“Rất tốt, cảm ơn cô.” Vệ Thiếu soái nhận lấy chiếc khăn rồi quay Tề Tiểu Tô lại, anh vòng chiếc khăn qua cổ cô, ngón tay thon dài hơi vụng về thắt một cái nơ, anh sửa sang lại một chút.

Anh nhìn kỹ thành quả của mình, cảm thấy hài lòng.

Những người khác đều rất ngạc nhiên.

Tề Tiểu Tô nghiến răng nhìn anh, cô thấp giọng nói. “Vệ Thường Khuynh, giờ đang là mùa hè đấy!”

Giữa mặt trời mùa hè, cô lại đeo khăn lụa có phải là bị vấn đề gì không?

Vệ Thiếu soái đưa tay vuốt tóc cô, anh nói như đang dỗ trẻ con: “Ngoan, thế này rất xinh.” Ừ, che được cổ áo rất tốt.

Khi nào về phải bỏ ngay bộ quần áo này của cô đi mới được, nếu không thì chỉ mặc ở trong nhà cho một mình anh ngắm thôi. Cái cổ áo kia được thiết kế nếu nhìn thẳng thì không sao, nhưng nếu cao ráo như anh nhìn từ trên xuống dưới thì cái gì cũng nhìn thấy hết.

Hai ngọn núi xinh đẹp nảy nở, giữa hai dãy núi còn có khe rãnh sâu hun hút khiến người ta phải miệng đắng lưỡi khô.

Anh tuyệt đối sẽ không để thằng đàn ông nào khác có cơ hội nhìn thấy hình ảnh tuyệt trần này được.

Khưu Linh Phương thầm cười trộm, cô cũng cảm thấy mừng thay cho Tề Tiểu Tô. Nhìn xem, Vệ thiếu đối xử rất tốt với cô ấy, không giống như kiểu thấy cô ấy còn nhỏ nên muốn lừa gạt.

“Cô Tề, chúng tôi đã đặt cơm ở nhà hàng, giờ cũng đến giờ ăn trưa, chúng ta đi ăn cơm trước nhé.” Đồng Xán nói.

Tề Tiểu Tô gật đầu.

Bữa cơm trưa được giải quyết rất nhanh. Sau đó Tề Tiểu Tô đi cùng Đồng Xán tới xem đá thô và mười hai người thợ tách đá, thuận tiện ngắm nghía một chút tiến độ xây dựng của khu nghỉ mát, và gặp Tôn Hổ.

Tôn Hổ và ba người khác là những người thợ trước kia được cô giữ lại, bây giờ họ đều đang làm việc ở đây, công việc chính của họ là tìm khoáng thạch.

Trước khi họ tới đây, Tề Tiểu Tô đã nói qua với họ về việc khoáng thạch ở đây không nhiều, có thể tìm được bao nhiêu đều tính vào thành tích của bọn họ.

Vì thế mà ngay từ đầu họ đã không ôm quá nhiều hy vọng.

Nhưng lần này gặp Tề Tiểu Tô, Tôn Hổ lại phấn khởi báo cho cô biết một phát hiện của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.