Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 693: Chương 693: Không còn cần ông nữa




“Vừa rồi hình như anh ném trúng người ta rồi.” Cô thè lưỡi đáng yêu. Trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, quả nhiên, ghen tuông không dễ chịu chút nào.

Sau này xem như cô cũng đã rút ra được một bài học, không thể tùy tiện ghen tuông nữa.

“Ừm hừ.”

Biết cô đang ghen, ngược lại tâm trạng của Vệ Thường Khuynh lại rất tốt. Nhưng về việc cô suy đoán lung tung không tin tưởng bản thân như vậy, anh lại cảm thấy cần phải trừng phạt cô một chút mới được.

Nhưng bây giờ không phải lúc.

“Chúng ta mau vào nhà đi, lạnh quá.” Tề Tiểu Tô chủ động vòng tay ôm lấy cánh tay anh.

“Chắc Hạ lão và mọi người đều đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy.”

Tề Tiểu Tô trừng to mắt, tiêu rồi, quên mất chuyện này, bây giờ chắc cũng đã nhập tiệc rồi nhỉ?

Quả nhiên, lúc họ trở về, trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn và ly rượu, tất cả mọi người đều chưa nhập tiệc.

“Được rồi, được rồi.” Hạ lão tướng quân đứng dậy: “Vào bàn đi.”

Tề Tiểu Tô cảm thấy rất xấu hổ, lặng lẽ cấu vào eo ai đó một cái.

“Tại anh hết đấy.”

Vệ Thường Khuynh nắm lấy tay cô cùng ngồi xuống, khẽ nói: “Tại anh? Tối nay trở về sẽ tính rõ ràng với em.” Còn không biết xấu hổ trách anh sao? Trước đó khiến tâm trạng của anh bứt rứt khó chịu, nghẹn uất trong lòng, cảm giác này trước nay chưa từng có, đây không phải đều tại cô sao? Còn dám đổ thừa cho anh.

Nếu không phải ở đây không tiện, nếu không phải trước đó đột nhiên phát hiện có người nhìn lén, anh đã không nhịn được nữa mà ăn cô luôn rồi.

“Hạ Trân Anh và Hạ Ni Ni đâu?”

Sau khi nhập tiệc, Tề Tiểu Tô mới phát hiện hai người kia không còn ở đó nữa.

Lợi Nam nín cười nói: “Hai người không nhìn thấy mắt của Hạ Trân Anh sao? Một mắt bị sưng húp lên rồi, dáng vẻ đó sao cô ta dám ở lại chứ, còn không mau chóng đến bệnh viện kiểm tra nữa là. Ai ra tay vậy nhỉ? Không sợ làm mù mắt cô ta sao?”

Ra tay cũng ác thật, lỡ như thật sự làm cô ta mù một mắt, trở thành độc nhãn long, Hạ gia chắc chắn sẽ không để yên chuyện này đâu.

Vệ Thường Khuynh nhàn nhạt nói: “Nói cứ như thể tôi không biết khống chế lực vậy.”

Anh ra tay, đương nhiên cũng đã tính toán cả, sao có thể làm cô ta mù được chứ? Nhưng cô gái này dám nhìn lén anh và Tiểu Tô thân mật, không dạy dỗ một chút thì làm sao được. Nếu trước khi dạy dỗ anh biết chuyện Tiểu Tô giận dỗi có liên quan đến cô ta, nói không chừng anh đã ném trúng cả hai con mắt luôn rồi ấy.

Đổng Ý Thành chỉ nhìn sang Tề Tiểu Tô: “Em không sao chứ?”

Anh cũng muốn ra ngoài xem thử, nhưng Lợi Nam sống chết không để anh đi, nói thật, tuy anh thật lòng phục Vệ Thường Khuynh, nhưng vẫn có chút lo lắng Vệ Thường Khuynh có hơi gia trưởng, sẽ động tay động chân với em gái anh.

Nhưng đến cả Hạ lão tướng quân cũng đã nói, chuyện tình cảm, không cần người khác nhúng tay vào.

Đổng Ý Thành cảm thấy hơi thất vọng, em gái vừa mới đoàn tụ lại, vẫn chưa kịp chiều chuộng yêu thương, bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác rồi. May là người đàn ông này cũng xem như đáng tin, hơn nữa luận ngoại hình và thực lực bây giờ anh đều chưa thể vượt qua anh ta, bằng không anh đã chia cắt hai người họ rồi.

“Mau ăn cơm đi, hôm nay các cháu có thể đến dự sinh nhật của ông lão này, ông rất vui. Ai không lái xe thì uống với ông vài ly.”

Lợi Nam lập tức giơ tay: “Cháu lái xe, cháu lái xe là được, mọi người cứ uống đi.”

“Bọn cháu đều ngồi taxi đến, vậy thì cùng uống một chút đi.” Hạ Dư Hoành vỗ vỗ lên vai An Tử Khê, nói với Ôn Vân: “Em có uống không?”

Ôn Vân nhìn sang Tề Tiểu Tô một cái: “Tiểu Tô uống em sẽ uống.”

“Vậy thì uống vài ly đi!” Lúc này tâm trạng của Tề Tiểu Tô rất tốt, hào hứng nói.

Hạ lão tướng quân bật cười lớn, nói với Hạ Dư Hoành: “Cháu đi lấy bình rượu ông đặt ở tầng thứ ba trên quầy rượu ra đây.”

Hạ Dư Hoành đáp lại một tiếng, rồi lập tức chạy đi lấy rượu đến.

“Đây là rượu mấy năm trước đích thân ông ngâm, uống một chút không tổn hại gì. Nào, hôm nay ông rất vui! Còn nữa, phải cảm ơn món quà của Tiểu Tề, rất quý trọng, nhưng, nếu đó đã là tâm ý của Tiểu Tề, vậy lão đây to gan nhận lấy vậy! Đừng trách con bé Trân Anh đó, sau lưng có người thao túng nó, sau này nếu nó còn tìm cháu gây sự, cháu cứ nói với ông, mấy chuyện khác không nói, quản mấy đứa nhỏ, ông vẫn có thể quản được.”

Ông nói vậy là định chống lưng cho cô sao?

Tề Tiểu Tô đang định nói chuyện, Vệ Thường Khuynh đã gật gật đầu nói: “Hạ lão vốn vẫn có thể quản nhiều chuyện nữa.”

Cô có chút khó hiểu, chỉ đành mỉm cười không tiếp lời.

Hũ rượu được mở ra, hương thơm nức mũi, nồng nhưng thanh mát, quả nhiên là rượu ngon. Tề Tiểu Tô và Ôn Vân đều cùng uống với mọi người hai ba ly. Ôn Vân vốn hướng nội nhát gan, không ngờ sau khi rượu vào liền thay đổi, lời nào cũng dám nói, còn nói đến chuyện cô và An Tử Khê trở thành một đôi như thế nào nữa, chỉ nghe thôi Hạ lão tướng quân cũng không khỏi lắc đầu bật cười.

Hóa ra mới đầu, Ôn Tình vẫn chưa thể chấp nhận sự thật gia đình mình đã lụi bại, vẫn luôn muốn bám lấy An Tử Khê, sau vài lần bị An Tử Khê cự tuyệt ngay trước cửa cô ta đã tìm đến Ôn Vân, nhất quyết nhờ cô giúp bản thân chuyển lời, không ngờ sau vài lần truyền tin bất đắc dĩ Ôn Vân lại động lòng với An Tử Khê, còn An Tử Khê lại bị sự ôn hòa và tỉ mỉ của cô lay động, giữa hai người ngược lại đã nảy sinh tình cảm.

Ôn Vân vừa được nghỉ phép liền tìm đến đây, An Tử Khê cũng không trở về tỉnh Y nữa, chính vì không muốn bị Ôn Tình kia bám lấy. Còn Ôn Tình bây giờ muốn đến thủ đô thì không còn là chuyện dễ dàng nữa rồi, có lẽ vé máy bay cũng không mua nổi. Đợi Ôn Vân thi đậu vào đại học Bắc Kinh, đến lúc đó trở thành bạn cùng trường của An Tử Khê, hai người cũng xem như được như ý nguyện rồi.

Hạ lão tướng quân lắng nghe đám trẻ các cô kể mấy chuyện này, cũng chỉ ha hả bật cười.

Như thời đại của ông, độ tuổi này cũng đã kết hôn rất nhiều rồi, thế nên ông sẽ không nói họ yêu sớm gì cả.

Ngoài Lợi Nam phải lái xe không uống ra, những người khác đều uống có hơi ngà ngà say rồi.

Sau đó khóe mắt Ôn Vân quét qua chồng quà mà bọn người Hạ gia đưa đến, không kiềm chế được, hỏi: “Hạ lão, đó rốt cuộc là quà gì vậy ạ? Trước đó lúc họ đưa đến, cháu nhìn thấy sắc mặt của ông không được tốt lắm.”

An Tử Khê không kịp ngăn cô.

Ôn Vân trước khi uống rượu tuyệt đối sẽ không dám hỏi mấy vấn đề này, nhưng bây giờ cô đã hơi say rồi.

Tề Tiểu Tô cũng nhìn sang Hạ lão tướng quân.

Số quà đó cô cũng rất hiếu kỳ, chẳng qua đó là chuyện riêng của người khác, cô không muốn hỏi mà thôi. Sau khi nghe câu hỏi của Ôn Vân, nụ cười trên mặt Hạ lão tướng quân cũng chợt tắt, ông thở dài một hơi, lưng tựa ra sau ghế, giơ tay che mắt.

Ôn Vân có chút lúng túng, cũng ý thức được việc bản thân không nên hỏi vấn đề này.

Nhưng lời cũng đã thốt ra rồi, cũng không còn cách nào khác nữa.

Mãi một lúc sau Hạ lão tướng quân mới bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ bừng, nói: “Đó là di vật của các chiến hữu từng vì ông mà hi sinh.”

Cái gì?

Mọi người đều sững sờ.

“Những thứ này, ông đều cất giữ rất cẩn thận, để ở nhà thờ họ của Hạ gia. Mấy năm nay, bọn họ sợ sau khi ông ra ngoài sẽ không trở về nữa, lúc ông đi họ đã liều mình khuyên ông để những thứ này ở lại đó. Không ngờ hôm nay lại đưa đến đây tặng.”

Mấy người khác nghe xong vẫn còn đang cảm thấy lờ mờ, Vệ Thường Khuynh đã nhàn nhạt nói: “Chắc là ý của Hạ Nông.”

“Phải.” Hạ lão tướng quân sững sờ quay sang nhìn anh: “Sao cậu biết?”

“Năm xưa ông muốn rời khỏi Hạ gia, họ vẫn cần dựa vào danh vọng của ông, nên mới miễn cưỡng giữ những thứ này lại. Bây giờ Hạ Nông đưa số đồ này đến đây mục đích rất rõ ràng, chính là muốn nói với Hạ lão tướng quân, Hạ gia nay đã không cần ông nữa rồi.”

Câu nói của Vệ Thường Khuynh khiến Tề Tiểu Tô và mọi người đều cảm thấy có chút lạnh lùng vô tình, sao anh có thể nói thẳng tuột ra như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.