“Giáo quan, em không phải có ý này...”
Hạ Trân Anh có chút uất ức bĩu bĩu môi, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước nhìn anh, chớp chớp mắt mấy cái. Cô gái tóc ngắn khí khái một khi làm nũng, quả thật cũng rất xinh đẹp dễ khiến người ta động lòng.
Còn nhìn, còn nhìn, còn dám nhìn nữa.
Tề Tiểu Tô liếc nhìn Vệ Thường Khuynh, đúng là vẫn đang nhìn vào đối phương, chẳng lẽ anh cảm thấy kiểu này rất được sao?
Tần Yên Vũ tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng phong cách lại có phần thành thục, lạnh lùng hơn một chút, bạn học Hạ Trân Anh này cũng có khí khái của quân nhân, nhưng lại có cả vẻ xinh xắn, hoạt bát của thiếu nữ hơn? Thế nên, kiểu mà anh thích chính là kiểu này sao?
Bằng không, với thói quen trước đây của anh, vốn đã lờ đi, chứ đâu nhìn mãi vào đối phương như bây giờ!
“Thật ngại quá, tôi chỉ đảm nhiệm làm Giáo quan một ngày ở trường cô, cũng là chuyện đã qua rồi, không cần gọi tôi như thế nữa. Còn nữa, đồ mà Tiểu Tô tặng, không đến lượt cô nói ra nói vào.” Vệ Thường Khuynh kiên nhẫn nói thêm vài câu, chỉ để hết lòng biểu hiện.
Vợ ơi, anh bảo vệ em như vậy, em có cảm nhận được không? Anh sẽ không cho phép người khác nói em nửa lời đâu.
Ha ha. Tề Tiểu Tô cười lạnh.
Hệ thống Tiểu Nhất càng nhìn càng cảm thấy bất thường, nhưng hai người họ đều không nói chuyện, một câu trao đổi cũng không có, nó cũng có chút hoang mang.
Hạ Trân Anh thầm tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tủi thân: “Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì.”
Giọng điệu này chắc là giận dỗi rồi đây.
Tề Tiểu Tô lười để ý đến cô ta, trực tiếp nói với Hạ lão tướng quân: “Hạ lão, ông cảm thấy đó là thật hay giả ạ?”
“Không thể giả được. Cảm giác khi sờ vào phỉ thúy so với đồ giả hoàn toàn khác nhau, hơn nữa độ trong suốt này, màu sắc này, không phải dạng có thể làm ra, mà là thiên nhiên, rất đẹp!”
Hạ lão tướng quân đã hút thuốc cả đời, về già cũng rất thích sưu tầm tẩu thuốc, một chiếc tẩu thuốc phỉ thúy hình rồng thế này quả đúng là tặng ngay vật mà ông yêu thích, thật ra ông rất thích. Nhưng vừa nghĩ đến giá trị của nó, ông liền cảm thấy không thể nhận được.
Tề Tiểu Tô có thể nhìn ra ông rất thích, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Nói thật, phỉ thúy cháu có rất nhiều, cái này vốn là lấy một khối đá nguyên ra để làm chuyện khác, sẵn tiện cắt một miếng nhỏ cho sư phụ làm, trong nhà cũng không có trưởng bối thích hút thuốc, nếu Hạ lão không nhận để ở chỗ cháu cũng chỉ có thể để bám bụi thôi.”
Câu này nói có vẻ...
Rõ ràng đây là quà đặc biệt mang đến nhờ thầy Hoàng điêu khắc đấy nhé? Lợi Nam lầm bầm.
Hạ lão nói: “Sao có thể để bám bụi chứ? Cháu mang đi bán đổi lấy tiền đi.”
Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu: “Hạ lão, bây giờ cháu không thiếu chút tiền này.”
Vốn dĩ cô có thể uyển chuyển hơn một chút, nhưng tâm trạng bây giờ đang rất khó chịu, chỉ muốn làm bẽ mặt Hạ Trân Anh, thế nên cô rất thô bạo nói thẳng: “Trực tiếp mang phỉ thúy đi điêu khắc, với cháu mà nói thật ra đơn giản hơn là đi tìm hàng giả để mua nhiều. Dù sao trong tay cháu cũng có rất nhiều phỉ thúy thật, còn phỉ thúy giả cả một mẩu nhỏ cũng không có.”
Hạ Trân Anh rất muốn mắng một tiếng đờ mờ.
Đang muốn khoe giàu đấy hả?
Cố tình nói vậy cho cô ta nghe đúng không?
Kết quả, Tề Tiểu Tô trực tiếp quay lại nhìn thẳng vào cô ta, lạnh lùng nói: “Cô Hạ, đúng là tôi muốn nói cho cô nghe đấy, trong lòng cô nhiều suy nghĩ lệch lạc như vậy, thì tưởng người khác ai cũng như cô sao? Còn nữa, muốn phóng điện thì làm phiền cô kín đáo một chút, nếu còn ở trước mặt tôi làm thế, thì đừng trách tôi tạt nước hoặc làm cô bẽ mặt đó.”
Phụt.
Lợi Nam là người đầu tiên phun.
Chỉ đích danh như thế có thật sự ổn không vậy?
Trong mắt Đổng Ý Thành ánh lên ý cười, vỗ tay cổ vũ cho em gái: “Em gái, cần nước thì cứ nói.”
“Em cảm ơn.” Tề Tiểu Tô nói những lời này từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Vệ Thường Khuynh lấy một cái, một ánh mắt cũng không dành cho anh. Điều này khiến lồng ngực của Vệ Thường Khuynh như bị nghẹn lại, cảm thấy hơi khó thở.
Cái gì gọi là phóng điện phải kín đáo một chút? Cô nói như vậy, những cô gái khác có thể âm thầm tìm đến anh, chỉ cần không để cô nhìn thấy, cô sẽ không có ý kiến gì sao?
Rốt cuộc là có điểm nào không đúng chứ!
Mắt Hạ Trân Anh ngân ngấn nước, có chút lúng túng cũng có chút uất ức nhìn sang Vệ Thường Khuynh.
Tề Tiểu Tô như vậy, đàn ông không phải nên chán ghét rồi sao? Sao lại làm xấu mặt bao người trước mặt nhau vậy chứ. Vừa rồi lúc anh nhìn cô ta, tuy ánh mắt lạnh như băng, nhưng dáng vẻ lạnh lùng sâu sắc đó, trong đáy mắt lại có hình bóng của cô ta, cô ta cũng như có một sự yêu thích đặc biệt.
Chỉ cần anh nhìn cô ta, nhìn cô nhiều hơn, có ngày sẽ phát hiện cái tốt, cái đẹp của cô ta.
Kết quả Vệ Thường Khuynh đã không còn nhìn cô ta nữa, anh trực tiếp bước về phía Tề Tiểu Tô, dứt khoát vác cô lên vai, nói với Hạ lão tướng quân nói: “Hạ lão, lát nữa chúng tôi sẽ trở lại.”
Nói xong cũng không thèm để ý đến những người khác, vác cô nhẹ nhàng như một cái gối, sải bước bước ra ngoài.
“Này...” Đổng Ý Thành muốn đuổi theo, Lợi Nam vội kéo anh lại.
Đùa nhau à, hai vợ chồng người ta đi giải quyết mâu thuẫn, người làm anh như cậu lúc này tốt nhất đừng gây thêm phiền phức nữa thì hơn!
“Lát nữa là họ sẽ về thôi, lát nữa sẽ trở về.”
Hạ lão tướng quân ngẩn tò te, sau khi phản ứng lại mới lắc đầu bật cười.“Đám trẻ bây giờ thật là! Tốt! Như vậy cũng rất tốt, trực tiếp giải quyết.”
Trẻ tuổi thật tốt.
Hạ Trân Anh nghiến răng.
Tề Tiểu Tô bị vác ra khỏi cửa, cảm thấy mặt cũng đã đỏ bừng lên rồi.
“Vệ! Thường! Khuynh! Anh mau thả em xuống!”
Anh chàng này điên rồi sao? Ở trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí ở trước mặt Hạ lão tướng quân lại làm ra những chuyện không đáng tin như thế, có còn cần mặt mũi nữa không hả?
Vệ Thường Khuynh không thèm đếm xỉa đến sự vùng vẫy của cô, vác thẳng cô ra sân sau.
Tề Tiểu Tô lúc này mới phát hiện ở đây còn có một sân sau không nhỏ, bên trong sân còn có một cái giếng cũ, một nhà kho, một cái cây, còn có một thanh xà ngang, bên trên treo một bao cát, nhìn có vẻ rộng hơn sân trước rất nhiều, hơn nữa rất rõ ràng Hạ lão tướng quân đã lớn tuổi như vậy rồi, bình thường vẫn thường xuyên luyện tập ở đây.
“Vệ Thường Khuynh!” Cô vô cùng tức giận, còn không thả cô xuống, cảm giác bị vác trên vai như vậy rất khó chịu đó!
Cuối cùng, sau một lúc tầm nhìn bị đảo lộn, cô cũng được thả xuống, nhưng người còn chưa kịp đứng vững đã bị anh đè lên thân cây, cằm bị kéo lên, đôi môi của anh đã đè xuống, giống như một cơn thịnh nộ cần được phát tiết, nháy mắt đã chiếm trọn miệng cô, hung hăng quấn lấy lưỡi cô.
“Ưm...”
Tề Tiểu Tô vốn không có cơ hội nói chuyện, cũng không có cơ hội phản kháng.
Những lúc Vệ Thường Khuynh không nhường cô, tuy cô đã trải qua hai lần cường hóa, nhưng ở trước mặt anh cũng vô cùng yếu đuối.
Trước nay anh chưa từng hôn cô hung hăng như vậy, kiểu cứ như là hận không thể thật sự nuốt cả người cô vào trong vậy. Tề Tiểu Tô thoạt đầu còn ra sức muốn đẩy anh ra, nhưng anh không nhúc nhích tí nào, ngược lại càng đè chặt hơn, một tay giữ chặt mông cô, một tay giữ chặt gáy của cô, ra sức kéo cô về phía mình, giữa hai người hoàn toàn không có chút khe hở nào.
Bên ngoài rất lạnh, gió rất lớn, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy nóng đến sắp phát nổ.
Sự cuồng nhiệt của anh khiến cả người cô như sắp bốc cháy.
Cùng lúc này, Tề Tiểu Tô cũng cảm nhận được sự lo lắng của anh.
Hai người chìm vào men tình cuồng nhiệt, vốn không chú ý đến chiếc cửa sổ phía đối diện, Hạ Trân Anh mở ra một khe hở đang lén nhìn họ.
Hạ Trân Anh thấy cảnh bên ngoài, mặt cũng từ từ đỏ lên.
Người đàn ông như thế thật mạnh mẽ...
Cô ta chính là thích mẫu đàn ông như thế, có vẻ không dịu dàng, nhưng có thể cuồng nhiệt hôn cô ta...
Ngón tay cô ta không tự chủ đưa lên sờ lên môi mình, cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại gọi đến làm bừng tỉnh.
Tiếng chuông điện thoại kéo cô ta trở lại, vừa nhìn thấy tên hiển thị bên trên, trong mắt cô ta liền thoáng qua nét sợ sệt.