Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 707: Chương 707: Không trở thành nhược điểm của anh




Con chó này có linh tính.

Tề Tiểu Tô cũng gật đầu đồng ý.

Cũng không phải do cô cảm thấy con chó này có ích mới mang nó đi, mà sau Tết có thể thời gian cô trở về bên này sẽ cực ít, Lông Vàng để ở đây cũng chỉ thêm phiền phức cho ông Kim, nếu không có Lông Vàng một tuần ông Kim chỉ cần đến kiểm tra sơn trang một lần, nhưng nếu có Lông Vàng ông còn phải phụ trách cho nó ăn.

Tối hôm nay, vì chuyện rắn độc, còn cả kết luận vừa suy đoán ra, Tề Tiểu Tô thấy hơi mất ngủ.

Vệ Thường Khuynh nằm bên cạnh cô đã ngủ say, hô hấp ổn định, mày cũng không còn nhíu lại nữa, nhìn có vẻ như một chút cũng không cần lo lắng. Nhưng Tề Tiểu Tô lại có một cảm giác lo lắng sâu sắc.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.

Tề Tiểu Tô trầm mặc một lúc, nói: “Tôi cứ thầm cảm giác thấy, người đó không phải nhằm vào tôi, mà là nhằm vào Thiếu soái, hơn nữa, còn là kẻ thù của anh ấy, kẻ thù đã tồn tại từ lúc còn ở Liên minh các hành tinh. Nếu như vậy, có khi nào cuối cùng tôi lại trở thành nhược điểm của Thiếu soái không? Nếu chỉ đối mặt với người ở thời đại này thì tôi không lo cho Thiếu soái, nhưng nếu hắn cũng giống như anh đến từ Liên minh các hành tinh, tôi thật sự có chút lo lắng.”

Người đó ở Liên minh các hành tinh có lẽ chưa từng là đối thủ của Thiếu soái, nhưng đến nơi này, có cô. Thế nên người ta mới chọn cô để ra tay.

Nếu cô trở thành nhược điểm của Thiếu soái, nếu cô chết trong tay của đối phương, đến lúc đó không biết Thiếu soái sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Vừa nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy mục đích của đối phương có chút kỳ quái, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Thế nên, cô phải cố gắng hơn.”

“Ừm, phải tiếp tục cố gắng.” Tề Tiểu Tô thở dài: “Khi nào tôi có thể tiến hành lần cường hóa thứ ba?”

“Không nhanh như vậy đâu, với trạng thái hiện tại của cô vẫn chưa được, sau này mỗi ngày ít nhất phải tốn ba tiếng để huấn luyện, Thiếu soái đã tìm địa điểm ở thủ đô rồi, đến lúc đó sẽ đặc biệt xây dựng một khu đặc huấn riêng cho cô.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nhưng, sẽ rất mệt. Hơn nữa, nói thật với cô, lần cường hóa thứ ba không phải người bình thường có thể chịu đựng được, sẽ rất đau khổ.”

Trước đây vốn không muốn nói cho cô biết, nhưng bây giờ Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy nên cho cô chuẩn bị trước chút tâm lý mới được.

“Đau khổ hơn cả lần thứ hai?”

“Phải, bản Hệ thống có thể tính điểm cảm nhận đau khổ cho mỗi người, nếu nói lần cường hóa thứ hai cảm nhận đau khổ là A+++, vậy, đau khổ của lần cường hóa thứ ba này, tự bản thân cô nhân lên mười lần đi. Mà năng lực chịu đựng bây giờ của cô ước chừng chỉ mạnh hơn lần cường hóa thứ hai trước đó một chút chút thôi.”

Vì một lần xuyên không, cơ thể của cô đã bị suy yếu, tuy đã điều dưỡng trở lại, nhưng thời gian đó huấn luyện cũng đã giảm.

Đau khổ gấp mười lần!

Tề Tiểu Tô không khỏi rùng mình.

Lúc cường hóa lần thứ hai cô đã cảm thấy bản thân giống như chết đi rồi vậy. Giờ nhân lên gấp mười lần! Sao có thể chịu nổi chứ?

Nếu là cô gái bình thường chắc đã nửa đường bỏ cuộc rồi.

Hệ thống Tiểu Nhất dừng lại một chút rồi lại nói: “Bây giờ cảm thấy đi theo Thiếu soái cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì rồi phải không? Còn có họa sát thân, cô có hối hận không?”

Trên thực tế, vào lúc này, bên cạnh Tề Tiểu Tô cũng có không ít các chàng trai, hơn nữa sau này cũng sẽ có, vì sợ hãi mà rời xa Vệ Thiếu soái, dường như đối với một số cô gái khác mà nói có lẽ cũng rất có thể.

Tề Tiểu Tô xì một tiếng.

“Lá gan của tôi có nhỏ vậy không?”

Vì sợ hãi mà rời xa Vệ Thường Khuynh?

Cô thật sự chưa từng nghĩ đến điều này.

Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy rất hài lòng.

Nguyên nhân cô mất ngủ không phải vì sợ hãi, không phải vì oán trách Thiếu soái mang đến nhiều nguy hiểm cho cô như vậy, mà vì sợ bản thân trở thành nhược điểm của anh.

Cho dù năng lực cá nhân của cô vẫn chưa đủ, nhưng chỉ dựa vào điểm này, cô cũng đã đủ làm người phụ nữ của Thiếu soái rồi.

Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy mắt nhìn người của mình cũng không tệ.

“Đến lúc đó một ngày huấn luyện ba tiếng, cậu nhớ trông chừng tôi.” Tề Tiểu Tô kiên định nói. “Còn nữa, tôi cũng sẽ cố gắng chú ý đến việc ăn uống hơn.”

Bây giờ cô so với người cùng tuổi đã rất ít khi ăn mấy món ăn linh tinh rồi, mấy thứ đại loại như kem một năm cũng chưa ăn đến hai ly. Tất cả đều vì rèn thành thân thể và tinh thần khỏe mạnh nhất.

Vất vả cô không sợ, vì cố gắng đuổi theo bước chân của anh, để không trở thành nhược điểm của anh, cô cũng sẽ tiếp tục cố gắng.

“Được.” Hệ thống Tiểu Nhất rất tán thưởng.

Ngày hôm sau, Đồng Xán mang kết quả kiểm tra về, bốn con rắn đó quả nhiên đã được tiêm loại thuốc tương tự như thuốc kích thích, hơn nữa trước đó còn bị bỏ đói rất lâu, rắn độc từ nước ngoài mang về, bị cắn một cái tuyệt đối không thể cứu chữa.

Thế nên, Lông Vàng trở thành đại công thần.

Hôm đó, Vệ Thường Khuynh gọi Đồng Xán, Hàn Dư đến mở một cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài tinh thần của mấy người có chút kỳ quái, không biết nên nói là hưng phấn hay là nặng nề, mong đợi hay lo lắng.

Điều này khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy có chút khó hiểu.

Nhưng, trước đó Vệ Thường Khuynh vốn đã nói qua với cô, sẽ thành lập một đội thuộc đội ngũ của riêng họ, dùng cách huấn luyện của lính đặc chủng để huấn luyện họ.

Và họ gia nhập đội ngũ này, sẽ phải ký một bản hợp đồng gần như là hợp đồng cả đời.

Hàn Dư đã lên tiếng nói trước: “Chị dâu, sau này chúng tôi đã trở thành tay sai của chị, có gì dặn dò không ạ!”

Câu này vừa thốt ra, anh ta đã bị một tay Vệ Thường Khuynh đánh vào sau ót một cái.

“Cậu từng thấy có tay sai nào lương cao như vậy sao?”

Thù lao mà anh đưa ra không thấp chút nào, chắc phải gấp hơn mười lần lương của vệ sĩ cùng ngành. Hơn nữa họ còn được sắp xếp ngày nghỉ và các loại phúc lợi khác.

Vừa rồi là ai vừa nghe con số thù lao đã trực tiếp nhảy cẫng lên nói sẽ cố gắng hết sức chứ?

“Hê hê, hê hê.” Hàn Dư chỉ biết cười ngây dại: “Đội trưởng, anh đừng nói cho chị dâu biết, nếu chị ấy cảm thấy nhiều tiền như vậy đau lòng hối hận thì phải làm sao?”

Một chân của Tề Tiểu Tô đã đá sang.

“Hàn Dư, tôi là loại người đó sao?”

Mọi người đều bật cười.

Tề Tiểu Tô nhìn sang Vệ Thường Khuynh một cái, Vệ Thường Khuynh liền lập tức hiểu ra ý nghĩa trong ánh mắt này của cô.

“Nguyên tắc tự nguyện, anh đã nói với họ rồi, cũng đã nói khả năng nguy hiểm rất lớn.” Anh biết cô cảm thấy bất luận có nhiều tiền đến mấy đi nữa, cũng không sánh bằng nguy hiểm có thể khiến họ mất mạng.

Ra giá cao, đối với Tề Tiểu Tô mà nói là chuyện đương nhiên.

Đồng Xán nhìn cô một cái, nói: “Vệ sĩ vốn đã có tính nguy hiểm, cho dù không ở đây, ở bên cạnh người khác cũng vậy thôi.”

Ơ, tên này đang định an ủi vợ anh ngay trước mặt anh đấy à?

Vệ Thường Khuynh hơi nhíu mày: “Đồng Xán nói đúng lắm, thế nên, cậu ấy sẽ là đội trưởng, Hàn Dư là đội phó. Độ nguy hiểm của hai cậu trong đội là lớn nhất.”

Tề Tiểu Tô sững sờ, sao lại cho Đồng Xán làm đội trưởng chứ? Trước đây không phải anh đều bảo Hàn Dư dẫn đầu sao?

“Khụ khụ, chị dâu, gần đây Đồng Xán tiến bộ hơn tôi nhiều rồi.” Hàn Dư có hơi đỏ mặt. Lúc mới đến Đồng Xán có kém hơn anh ta một chút, nhưng nửa năm trở lại đây, tên nhóc Đồng Xán này cứ như uống phải thuốc vậy, mỗi ngày đều quyết liệt rèn luyện, bây giờ đã có thể trấn áp cả anh ta.

Vệ Thường Khuynh đánh giá cao sự nỗ lực của Đồng Xán.

Tuy anh biết đa phần động lực của Đồng Xán đến từ đâu. Nhưng, giữa đàn ông với nhau, giữa đàn ông quang minh lỗi lạc với nhau, không cần chơi trò ngáng chân.

Đồng Xán cũng đã vượt qua kỳ khảo hạch của anh.

Họp xong, Tề Tiểu Tô chuẩn bị đưa Đổng Ý Thành đi thắp hương cho bố mẹ, Vệ Thường Khuynh đương nhiên cũng muốn đi theo.

Thành phố D có một nhà để tro cốt, thông thường trong nhà sau khi có người qua đời hài cốt đều được gửi lại ở đây. Đương nhiên, đây là chỉ những gia đình có kinh tế bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.