Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 26: Chương 26: Làm chuyện gì phạm pháp rồi




“Làm sao tôi quen mấy người đó được?” Bạch Dư Tây liếc cô một cái: “Mà dù không quen, chỉ nhìn một cái cũng đủ biết đám người đó không phải người tốt, không dễ chọc rồi đúng không?”

“Em nhìn cũng biết mà…” Tề Tiểu Tô nghĩ đến 5 vạn tệ kia và Tôn Long, cảm xúc lại chùng hẳn xuống. Hôm nay cô đã mất 8 tiếng đồng hồ ngồi đây rồi, lúc chờ được Tôn Long ra, cô còn cho rằng có thể thuận lợi lấy được 5 vạn tệ kia về nữa, ai ngờ lại xảy ra biến cố thế này chứ.

Thấy cô bĩu môi, Bạch Dư Tây lại ngứa tay muốn nhéo khuôn mặt trái xoan của cô, trên thực tế, anh cũng làm thế thật. “Em nhìn cũng biết mà vẫn dám lao lên à? Em có quan hệ gì với người đàn ông đó? Ban nãy tôi còn nhìn thấy em ngồi ăn mì với gã.”

Tề Tiểu Tô im lặng, chuyện này nói ra cũng hơi dài, nhưng cô cũng không muốn tùy tiện nói với người khác về chuyện của gia đình mình. Cô đập tay anh ra, trừng mắt lườm.

“Không muốn nói à? Không muốn nói thì thôi, thầy cũng không ép em, ngoan ngoãn ngồi đây đi, đợt một lát nữa thầy đưa em về nhà.”

“Không cần ạ.” Tề Tiểu Tô không định về nhà chú hai nữa, nhưng hiện giờ cô cũng hơi hoang mang không biết phải làm thế nào, chưa lấy được tiền, mà thậm chí còn không biết liệu Tôn Long có xảy ra chuyện gì không, sau này còn có thể lấy được số tiền kia hay không nữa?

Bạch Dư Tây đang định nói gì đó thì chuông điện thoại lại vang lên, anh liếc nhìn màn hình hiển thị rồi lập tức ấn nghe: “A lô, hoa khôi cảnh sát, nữ thần, rốt cuộc bao giờ em mới làm xong mọi chuyện thế hả?”

Hoa khôi cảnh sát?

Vì ngồi gần mà tiếng của đối phương cũng không nhỏ, nên Tề Tiểu Tô có thể nghe loáng thoáng đối phương nói gì, đầu dây bên kia là một người phụ nữ, nghe giọng nữ khá trẻ, mà cô ta vừa mở miệng đã khiến Tề Tiểu Tô trợn trừng mắt, lập tức tập trung tinh thần lắng nghe.

“Dư Tây, anh chờ thêm chút nhé, bọn em giành lại được tên Tôn Long đó rồi, nhưng mấy tên khốn kia lại có hai thằng trốn được…”

Giành lại được Tôn Long là sao? Tề Tiểu Tô nín thở, bất giác ghé tai sát lại gần Bạch Dư Tây một chút, lại gần thêm chút nữa.

“… Em cho người đuổi theo rồi, nhưng Tôn Long bị đâm hai nhát, còn không biết có nguy hiểm về tính mạng không, vừa gọi cấp cứu xong. Em chờ xe cấp cứu đến đã rồi nói sau.”

“Em cẩn thận chút, nếu không, anh sẽ mách bác gái đấy.” Giọng Bạch Dư Tây hơi có vẻ bó tay.

“Biết rồi biết rồi, anh mà nói linh tinh với mẹ em, em không tha cho anh đâu.” Bên kia cúp máy trước.

Bạch Dư Tây lắc đầu cúp điện thoại, vừa quay sang, môi anh suýt nữa hôn lên cạnh mặt Tề Tiểu Tô. Anh nhướng mày, “Này bạn học Tiểu Tô, em đang làm gì thế hả?”

Tề Tiểu Tô lập tức ngồi thẳng lại, ho khẽ hai tiếng, “Thầy Bạch, người vừa gọi cho thầy là cảnh sát à? Là nữ cảnh sát xinh đẹp hả thầy?”

“Ừm hừm.”

“Vì sao họ lại bắt Tôn Long?”

“Chuyện này sao tôi biết được?” Bạch Dư Tây nói.

“Vậy hiện giờ Tôn Long bị thương rồi, chúng ta có thể đi qua ngó một cái được không?”

Bị đâm hai đao, lỡ bị đâm vào chỗ hiểm thì sao? Quả nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất đưa cô về lúc này nên đã có rất nhiều chuyện bị thay đổi theo rồi.

Lỡ Tôn Long chết thì sao?

Trong đầu Tề Tiểu Tô nhớ lại con đường thứ hai mà tên trọc đầu Ngô Kiến nói trong căn hộ ở chung cư Trường Ninh tối hôm qua.



“Còn cách gì nữa?”

Ngô Kiến khẽ đẩy ông ngoại Tô ra, sau đó đi vài vòng quanh Tề Tiểu Tô, quan sát cô một lượt từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, trước ánh mắt săm soi của gã, người Tề Tiểu Tô hơi cứng lại.

Trong lòng cô thầm nghĩ, lẽ nào gã muốn bắt cô đi bán thân lấy tiền trả nợ sao? Nếu thực sự như vậy, chắc chắn cô sẽ không quan tâm cái gì nữa, giết chết gã cho xong.

Sau đó lại nghe thấy Ngô Kiến chép miệng hai cái: “Nền móng thì cũng khá đây, có điều cách ăn mặc với kiểu tóc cổ lỗ sĩ quá, sắc mặt cũng xấu, còn nữa, cô em này, bình thường cô không ăn cơm à? Mặt gầy thế này, sắc mặt cũng không tốt. Có điều, nhìn rất ngây thơ, đáng thương, hẳn là mẫu hình mà các ông chủ yêu thích.”

“Ngô Kiến, cậu định làm gì?” Ông ngoại Tô phẫn nộ nhìn gã.

“Thầy đừng hiểu lầm tôi, tôi không phải dạng người xấu ép gái nhà lành đi làm điếm đâu. Là thế này, có một trận đấu, mà các tuyển thủ tham gia đều là những cô bé từ 13 đến 20 tuổi, chỉ là đấu quyền thôi, mọi người biết chứ? Không không không, đừng dùng ánh mắt kinh khủng đó nhìn tôi…” Ngô Kiến cười ha hả: “Thực sự không đáng sợ thế đâu, các tuyển thủ tham gia tuyệt đối đều là nghiệp dư, không có ai là từng được huấn luyện cả, toàn mấy cô bé ấy mà, sức lực có được mấy đâu chứ? Không xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng mấy người lắm tiền cứ thích xem kiểu thế, hơn nữa, còn rất sẵn sàng chi tiền. 12 giờ đêm mai, đúng rồi, đúng rạng sáng đấy, vừa khéo có một trận, một tuyển thủ tham dự lại có chuyện bất ngờ không tham gia được, cô em, nếu cô tình nguyện đánh một trận thay cô ta, thì số tiền này chúng tôi có thể xóa bỏ, cô thấy thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô nghe thấy loại đấu quyền anh thế này, luôn cảm thấy chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Mấy kẻ lắm tiền thích xem hai cô bé đánh nhau ư? Rốt cuộc có gì đáng xem?

Cô cứ cảm thấy chắc chắn Ngô Kiến có gì đó chưa nói rõ nên chuyện này không thể đồng ý được. Nhưng dường như Ngô Kiến lại thực sự vừa ý điều kiện ngoại hình của cô, trước khi đi còn ném lại một câu.

“Mọi người cứ cân nhắc đi, nhưng trước 8 giờ tối mai, nếu các người còn chưa trả được tiền thì thầy ạ, cháu ngoại của thầy bắt buộc phải đi thôi, không muốn đi cũng phải đi!”

Sau khi nói xong câu này, Ngô Kiến lập tức rời đi, để lại ba ông cháu quay sang nhìn nhau, tâm trạng nặng nề đến cùng cực.

Đến lúc về nhà họ mới phát hiện, Trịnh Mạt đã bỏ trốn rồi, cửa sắt ở cầu thang vẫn còn mở, bà ngoại cảm thấy có gì đó không ổn liền lên tầng nhìn xem, đồ dùng và quần áo của Trịnh Mạt đã không còn nữa, ả đàn bà đó lại chọn bỏ trốn vào thời điểm thế này, thực sự khiến họ lạnh lòng.

Vì chuyện này mà vành mắt hai ông bà cụ đều đỏ ửng. Thế nhưng, hiện giờ chuyện này còn liên lụy lên cả Tề Tiểu Tô, họ không thể mặc kệ chuyện này không quan tâm được nữa. Thế nên, sau khi ăn chút đơn giản, ông ngoại Tô và bà ngoại Tô bắt đầu chia hướng ra ngoài vay tiền người ta và đi tìm Tô Vận Thuận, có điều, một đêm qua rồi mà hai người vẫn không có chút thu hoạch gì.

“Này này, mau hồi thần đi, sao lại ngẩn ra thế?”

Hồn vía Tề Tiểu Tô bị ngón tay đột ngột búng tách một cái trước mặt gọi về, “Gì thế?”

“Gì thế á? Vậy là vừa rồi tôi nói thành đàn gẩy tai trâu hết phải không?” Đôi mắt đẹp của Bạch Dư Tây đen láy, “Người vừa gọi điện thoại cho tôi là một người bạn của tôi, Úc Hà Tâm, cảnh sát hình sự của cục cảnh sát Nam thành phố, lần này vụ án họ đang theo có dính đến giết người và buôn ma túy, mà Tôn Long đó là một đối tượng có liên quan đến vụ án. Chuyện này không phải đùa đâu, thầy hỏi em, em phải nói thật với thầy, em không làm chuyện phạm pháp gì với tay Tôn Long đó đấy chứ?”

Tề Tiểu Tô ngớ ra.

Tôn Long có dính đến giết người và buôn ma túy ư?

“Đương nhiên là không ạ!” Cô giật mình, lập tức lắc đầu, “Đương nhiên không ạ!”

“Thế sao em lại đi cùng gã? Gã là họ hàng nhà em à?”

“Không phải ạ.” Tề Tiểu Tô nghiến răng, cứ cảm thấy nếu không nói thật thì chắc chắn Bạch Dư Tây sẽ không giúp cô, mà Tôn Long đã rơi vào tay cảnh sát rồi, dù có ở bệnh viện, hẳn cũng sẽ có cảnh sát canh chừng, cô muốn đi gặp gã cũng là chuyện không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.