Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 515: Chương 515: Lần đầu gặp chương vân tễ




Tề Tiểu Tô đã từng tưởng tượng về dáng vẻ của Chương Vân Tễ, nhưng không phải là dáng vẻ như thế này.

Bởi vì trong điện thoại, giọng của Chương Vân Tễ sang sảng, hơn nữa nhìn bà Chương, cô còn tưởng Chương Vân Tễ sẽ là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai rạng rỡ như ánh sáng mặt trời, nếu thật sự có cổ quái thì cũng bị che giấu hết ở sau màn ánh sáng rực rỡ đó rồi.

Nhưng người đàn ông trước mắt lại cao gầy, nước da xanh xao, khuôn mặt tuấn tú, đeo một chiếc kính đen, mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt có sọc tối, quần dài màu nâu, giày lười, thoạt nhìn là người ôn tồn, lễ độ, giống như một thầy giáo trẻ vừa mới bước lên bục giảng.

Hơn nữa, ánh mắt ánh ta rất ấm áp, khi nhìn bạn sẽ làm bạn nhớ tới vị đàn anh khóa trên chào đón và hướng dẫn bạn đi làm thủ tục đăng ký vào ký túc xá những ngày mới lên đại học.

Khiến người ta... cảm thấy rất đáng tin tưởng.

Cảm giác này vừa tới, Tề Tiểu Tô rùng mình một cái.

Hiện tại cô không còn là người có thể tùy tiện tin tưởng người khác nữa, vậy mà không ngờ Chương Vân Tễ vẫn có thể đem tới cho cô cảm giác như vậy.

Điều này khiến cho cô lập tức càng cảnh giác hơn.

Trực giác của cô trước giờ vẫn luôn rất chuẩn.

Cô lập tức chắc chắn người này là Chương Vân Tễ vì sau khi nhìn thấy anh ta, bà Chương cũng đã đi tới trước mặt.

“Tiểu Tô, cháu tới rồi đấy à?” Bà Chương thấy Tề Tiểu Tô liền nở nụ cười nhã nhặn, đi tới gần, mỉm cười hỏi: “Bọn cô cũng vừa mới tới, nào, giới thiệu với cháu, đây là con trai cô, Chương Vân Tễ, đây là lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, nhưng dù sao quan hệ giữa hai đứa cũng không bình thường, cứ gọi thẳng tên nhau đi.”

“Bà Chương, Chương thiếu, mời đi bên này.” Tề Tiểu Tô cười, căn bản không nghe lọt tai lời nói của bà ta.

Gọi thẳng tên nhau?

Cô không khỏi nhớ tới, lần trước ở trong phòng thẩm vấn, Vệ Thiếu soái vừa lúc nghe được cuộc gọi Chương Vân Tễ gọi tới, thấy anh ta gọi mình là “Tiểu Tô”, người nào đó lập tức nổi cơn ghen luôn.

Nếu Nghiêm Tắc Thâm hay Chúc Tường Viêm gọi cô như thế, Thiếu soái lại chẳng ghen tuông tẹo nào, nhưng người đàn ông nào có ý đồ với cô mà gọi như thế thì chắc chắn anh sẽ tỏ rõ thái độ khó chịu ngay lập tức.

Bà Chương bĩu môi, đi theo sau cô, cũng nhìn ra được là lại tới căn phòng lần trước. Bà ta khẽ kéo ống tay áo con trai, hất cằm một cái, nhìn về phía Tề Tiểu Tô.

Chương Vân Tễ hiểu ý bà ta, đây là không vừa lòng với sự khách sáo của Tề Tiểu Tô.

Nhưng bà Chương không hiểu, anh ta cảm thấy thế này đã là rất tốt, cực kỳ tốt rồi! Hồi đó, anh ta chỉ có thể nhìn cô từ xa, nhìn cô được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ, nhìn cô như một đứa con cưng của trời, tắm gội trong ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích của người khác. Hiện tại anh lại có thể ở gần cô như thế.

Nhìn bóng dáng của cô, tuy rằng mặc một bộ jumsuit có hơi rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cái eo thon bên dưới đai lưng, đường cong cơ thể cực mê người, hai chân thon và dài, lúc bước đi tản ra một loại hấp dẫn như có như không. Vừa rồi lúc mới gặp, gương mặt xinh đẹp của cô, đôi môi hồng trơn bóng, đôi gò bồng căng đầy làm máu của anh ta như dầu bị châm lửa, lập tức bùng cháy lên.

Gặp mặt gần gũi như thế, Tề Tiểu Tô còn xinh đẹp và gợi cảm hơn người trong ấn tượng của anh ta nhiều.

Đây mới là cô gái mà anh ta muốn, cũng chỉ có cô gái như thế mới xứng đôi với anh ta. Anh ta chỉ hận không thể lập tức ôm cô lên giường, không có bất kỳ ngăn cách nào, tận tình yêu thương cô.

Nhưng anh ta nhanh chóng giấu đi loại ánh mắt khát thèm đó, lúc giương mắt lên lần nữa, chỉ còn lại sự ấm áp trong đó.

Vừa vào phòng dành riêng cho Tề Tiểu Tô, ba người đều lập tức sửng sốt.

Bên trong đã có bốn người ngồi, hai đàn ông, hai phụ nữ.

Chúc Tường Viêm, Nghiêm Uyển Nghi, Đan Ninh Ninh.

Ánh mắt Tề Tiểu Tô dừng lại trên gương mặt lạnh lùng mang theo một chút lưu manh của người đàn ông kia, cảm thấy bản thân mình mãi không tỉnh táo lại được.

“Chúc lão đại, các anh...”

Ai tới giải thích cho cô một chút, sao Chúc Tường Đông lại tới chỗ này của cô được không?

Còn nữa, chẳng phải tên nhãi Chúc Tường Viêm này nói tối nay sẽ mời bố vợ tương lai ăn cơm sao? Sao giờ lại gom hết vào ngồi trong phòng riêng của cô thế này?

Chẳng lẽ Đan Ninh Ninh vẫn ngồi ở đây từ chiều tới giờ chưa đi à?

Chúc Tường Đông đứng lên, áo sơ mi màu đen, quần dài và dây lưng cũng màu đen làm cho cả người anh ta tràn ngập vẻ vừa ưu nhã, vừa lưu manh lại vừa gian xảo. Nếu cô đang sống trong tiểu thuyết về tổng tài thì chắc chắn Chúc Tương Đông có đủ tư cách làm một Tổng tài vừa đẹp trai vừa vô lại. Ánh mắt si mê của Đan Ninh Ninh vẫn luôn dính lên người anh ta, không dứt ra được.

Còn Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi lại tò mò nhìn về phía bà Chương và Chương Vân Tễ.

“Tiểu Tô à, biết tối nay em mời khách, tôi cảm thấy để em một mình tiếp đón khách thì có vẻ hơi khó xử, thế nên tới giúp một chút, không cần phải cảm ơn đâu.” Chúc Tường Đông đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, duỗi tay vỗ vai cô.

Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen.

Cô có nên nói một tiếng cảm ơn không đây?

Có điều, trên thực tế, cô cũng không quá thích ăn cơm một mình với hai mẹ con Chương gia, giờ có nhiều người như thế, mặc dù có những lời nói chưa chắc đã tiện nói ra, nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Chúc Tường Đông không chờ cô đáp lời đã chuyển hướng sang Chương Vân Tễ, vươn tay ra với anh ta: “Chúc Tường Đông.”

Chương Vân Tễ cũng đưa tay nắm lấy: “Chương Vân Tễ, đây là mẹ tôi.”

Bà Chương vốn rất tức giận, đã nói là mời mẹ con họ ăn cơm, giờ nhiều người tới như thế này là sao? Nhưng thấy con trai đã bắt tay chào hỏi với người ta, giáo dưỡng cũng không cho phép bà ta la lối khóc lóc vào lúc này, thế nên chỉ cười nhạt coi như chào hỏi bọn họ.

Tề Tiểu Tô thấy hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể mời mọi người ngồi vào vị trí.

Bà Chương ngồi xuống ghế chủ nhà, không ai cảm thấy không ổn, sau đó Chương Vân Tễ ngồi bên cạnh bà ta. Anh ta kéo ghế bên cạnh ra định mời Tề Tiểu Tô ngồi xuống, lại thấy Chúc Tường Đông duỗi tay ôm lấy cổ Tề Tiểu Tô, ngả ngớn nói: “Nào, qua ngồi bên cạnh tôi đi, tay tôi dài, đợi lát nữa em không gắp được cái gì thì tôi sẽ gắp cho em.”

Tề Tiểu Tô: “...”

Cô giơ tay hất tay hắn ra, trừng mắt với hắn: “Chúc lão đại, anh mà còn động tay động chân nữa là tôi không khách khí nữa đâu đấy.” Lần nào gặp Chúc Tường Đông, cô cũng có cảm giác không biết phải làm sao.

Hệ thống Tiểu Nhất: “Đánh chết hắn đi!”

“...” Tề Tiểu Tô đỡ trán, có dự cảm tối nay sẽ vô cùng náo nhiệt! Huống chi, bên ngoài phòng ăn lớn còn có một bàn các nhân viên cao tầng của Thịnh Tề, còn có một bàn cực phẩm tên là Tiền Hoa Quế nữa.

“Em ngồi ở đây nhé, Tường Đông.” Đan Ninh Ninh thấy Tề Tiểu Tô ngồi xuống bên cạnh Chúc Tường Đông thì cắn răng đi tới bên kia của hắn, chờ hắn kéo ghế ra giúp mình.

Chúc Tường Đông ngạo nghễ liếc nhìn cô ta: “Cô Đan à, tôi rất vui nếu cô tự nguyện dọn ra khỏi căn hộ đó của tôi, đúng rồi, có thể phiền cô gọi tôi là anh Chúc được không nhỉ?”

Mặt Đan Ninh Ninh trắng bệch, không ngờ Chúc Tường Đông lại không cho cô ta chút mặt mũi nào trước bao nhiêu người như thế. Hốc mắt cô ta đỏ lên, không nhịn được nói với giọng điều hơi van nài: “Những chuyện này chúng ta về nhà rồi nói có được không? Chiều nay Uyển Nghi cũng đồng ý rồi, ngày mai chúng ta và Tiểu Viêm sẽ mời Nghiêm lão ăn cơm, em cũng...”

“Đan Ninh Ninh.” Vẻ mặt Chúc Tường Đông lập tức trở nên hung tợn: “Cô không có não à? Cô lấy tư cách, lấy thân phận gì để nói ra mấy lời này? Chúc gia chúng tôi muốn cưới vợ kết thông gia thì liên quan đếch gì tới cô hả?”

Khóe miệng Chúc Tường Viêm giật giật.

Lúc trước Đan Ninh Ninh bày ra tư thế chị dâu cả, anh ta nể mặt Tề Tiểu Tô nên cũng chẳng thèm nói gì, cô ta lấy đâu ra tự tin mà còn dám nói như thế trước mặt anh trai anh ta chứ?

Nước mắt lập lòe nơi khóe mắt Đan Ninh Ninh, cuối cùng cô ta không chịu đựng nổi sự xấu hổ, xoay người chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.