Minh Dao được đưa đi kiểm tra, dù sao cũng hôn mê lâu như vậy, không biết loại thuốc kia có ảnh hưởng gì đến cơ thể cô bé không. Tề Tiểu Tô nhờ Chúc Niệm Tề đi theo chăm sóc cô bé, còn mình nhanh chóng cùng Tần Tốc đi tới phòng bệnh của Vệ Thường Khuynh.
Trước khi nhìn thấy hiện trạng của Vệ Thường Khuynh, cô không thể tưởng tượng được rằng anh bị thương nặng như vậy.
Nhưng nhìn mặt mũi anh trắng bệch như không còn một giọt máu nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn băng trắng, nửa người trên cũng nhiều chỗ quấn băng, trái tim cô đau nhói.
“Những ngày này đội trưởng đã vắt kiệt sức lực của mình quá mức, nếu không thì anh ấy khỏe lắm, cơ bản không thể bị bệnh vặt như ốm sốt, cảm mạo được.”
Cũng vì như vậy, cho nên Vệ Thường Khuynh thậm chí không thể nhanh chóng phát hiện ra mình bị sốt, bởi anh không hề có kinh nghiệm.
Cho nên mới để Will tập kích thành công.
Nghe Tần Tốc nói, Tề Tiểu Tô cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.
Cô thực sự không biết Vệ Thường Khuynh đau khổ vì mình rời đi như thế.
Mỗi lần anh liên lạc với Hệ thống Tiểu Nhất, giọng điệu đều rất bình thường, chỉ hỏi cô có thể nói chuyện với anh không, đã nguôi giận chưa, bao giờ có thể về.
Bởi vì nghe giọng của anh rất bình thường cho nên cô mới lầm tưởng rằng anh không sao, anh có thể chịu được.
Ai mà biết rằng, anh chỉ không muốn tạo áp lực tâm lý cho cô vào lúc ấy thôi.
Nhưng, cô như vậy đã tổn thương anh ấy từ lâu rồi.
Trong suy nghĩ của Vệ Thường Khuynh, tình cảm giữa họ từ lâu đã vượt lên trên mọi tình cảm khác, bất kì chuyện gì cũng không thể tách họ ra mới phải.
Anh luôn nghĩ như vậy đấy.
Ai mà biết được cô sẽ đi như thế.
Tối đó, anh vẫn còn đang bàn chuyện cùng Thủ trưởng ban chấp hành, cô nói với anh, đang đi bộ ở Thiên Vực để thả lòng tâm tình, sau đó đi luôn không về.
Cô lừa anh, đến một cơ hội níu kéo cũng không cho anh, cứ thế mà đi, anh làm sao mà chịu được?
Lần này anh cũng mới phát hiện ra, tình cảm giữa họ chưa đến mức không gì phá vỡ được.
Nghĩ như vậy, anh lại cứ nghĩ mãi, có phải anh có chỗ nào chưa đủ tốt? Mới khiến cô muốn đi là đi ngay.
“Mợ Vệ, tôi không biết giữa cô và đội trưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng tôi thấy, trong lòng đội trưởng, cô thực sự rất rất rất quan trọng.” Tần Tốc đứng bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ ửng lên.
Cổ họng Tề Tiểu Tô nghẹn ngào, đau xót, hai hàng nước mắt lăn dài xuống má.
“Tôi vào đó với anh ấy.”
“Không được đâu, mợ Vệ, tốt nhất cô vẫn nên về nhà sửa soạn một chút rồi hẵng vào.” Tần Tốc chỉ chỉ vào cô, bị vây bắt, sau đó bị rạch cánh tay, hôn mê, giải cứu, lại đi thẳng về đây, đã hai ngày rồi, trên người cô không sạch sẽ, như vậy vào phòng bệnh không tốt lắm.
Tề Tiểu Tô tuy rằng cũng nóng lòng vào thăm Vệ Thường Khuynh, nhưng cô cũng biết mình nên về nhà tắm rửa sửa soạn.
“Mợ Vệ yên tâm, chúng sẽ không dám làm bừa ở thủ đô đâu. Tôi đưa cô về.” Tần Tốc nói.
Ở thủ đô của Liên minh có quân đội, có chiến đội Diệm Ưng, Thủ trưởng ban chấp hành cũng nhanh chóng phái người tới, người của căn cứ nghiên cứu muốn bắt cô không dễ như khi ở khu mười một nữa rồi.
“Được.”
Tề Tiểu Tô chỉ có thể đồng ý.
Họ vừa đi được vài bước đã thấy Thủ trưởng ban chấp hành dẫn theo một người nữa vội vàng đi tới.
Khi nhìn thấy Tề Tiểu Tô, hai mắt Thủ trưởng ban chấp hành sáng lên, lập tức bước vội về phía cô, không kiềm lòng được mà nắm lấy hai vai cô, nhanh chóng nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vân Diên, không sao chứ?”
Tề Tiểu Tô nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành, phản ứng đầu tiên của cô là muốn né tránh, nhưng khi cô nhìn rõ dáng vẻ của ông, bước chân như ngưng lại.
Chưa đến nửa tháng, Thủ trưởng vốn anh tuấn vô song trông như đã gầy đi năm cân thịt, sắc mặt tiều tụy, hai mắt đầy tơ máu, giống như bị rút đi rất nhiều sức lực.
Tâm tình Tề Tiểu Tô khá phức tạp.
Cô cũng không biết bây giờ trong lòng mình có cảm giác gì.
Nhưng mà, cô không quen với đụng chạm của ông.
Cô khẽ vùng ra, Thủ trưởng ban chấp hành lập tức hiểu ý cô, vội vàng buông cô ra, cuống quýt lùi về sau hai bước, dường như đang sợ cô vì thế mà nổi giận.
“Tôi không sao.” Bao nhiêu người đang có mặt ở đây, cô cũng không thể không giữ lại chút thể diện cho ông, dù gì ông cũng là Thủ trưởng ban chấp hành của Liên minh: “Tôi về tắm rửa trước, lát nữa sẽ lại đến thăm A Khuynh.”
Thủ trưởng ban chấp hành vội vã gật đầu, phất tay, bốn người vệ sĩ cao to bước lên phía trước, “Ta phái mấy người này đến cho con, nếu có việc gì có thể để họ làm...” Giống như sợ cô không nhận, ông vội vàng nói thêm: “Họ không phải người trong biên chế của ta, nếu con không để tâm, cứ coi như con tuyển dụng họ cũng được. Nhưng trợ lí Triệu đã có lòng chọn lựa kĩ càng, võ nghệ người nào cũng rất khá, trí dũng vượt trội, có họ ở bên cạnh con cũng an toàn hơn.”
Quân Lương tuy không báo cáo với quân bộ, nhưng chuyện cơ sở nghiên cứu y học đã quá nghiêm trọng, Thiếu soái vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, anh ta tạm thời không biết nên tin tưởng ai trong quân bộ, cho nên sau khi cứu được Tề Tiểu Tô, anh ta đã liên hệ với Thủ trưởng ban chấp hành, chắc đã nói qua với ông ấy.
Thủ trưởng ban chấp hành lập tức tới đây.
Nếu như Tề Tiểu Tô từ chối...
“Được.”
“Hả, gì cơ?”
Cô đồng ý rất dứt khoát, nhưng Thủ trưởng ban chấp hành lại không phản ứng kịp. Đợi đến khi nghe rõ rồi, ông lập tức vui vẻ, toàn thân như có sức sống hẳn lên.
Nếu đã có bốn vệ sĩ, Tề Tiểu Tô cũng không để Tần Tốc đi theo nữa.
Các thành viên của chiến đội Diệm Ưng cũng không thể chỉ làm vệ sĩ cho cô được.
Về đến Thiên Vực, tiến vào E8706, cô gội đầu tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái, chuông cửa đã reo lên. Một người vệ sĩ đi ra ngoài, cầm theo mấy cái hộp đi vào.
“Cô chủ, đây là đồ mà Thủ trưởng cho người gửi tới.”
Vệ sĩ bày từng chiếc hộp lên bàn ăn, là một số món điểm tâm dạng như há cảo nhân tôm, sườn xào, bánh bao xá xíu, bánh kem phô mai.
Cũng không biết là bữa khuya hay bữa sáng.
Bây giờ cũng là bốn giờ sáng rồi.
Ông ấy cũng thức cả đêm không nghỉ sao?
Nhìn những món điểm tâm bốc khói nghi ngút, tâm tình của Tề Tiểu Tô lại trở nên phức tạp.
Nhưng, đồ đã gửi tới đây rồi, tất nhiên cô không thể lãng phí, phải ăn hết. Cô đã đói đến mức sắp không đi nổi nữa rồi, vốn định tự xuống bếp nấu mỳ, bây giờ đỡ phải đụng tay đụng chân.
Nhét đầy bụng rồi, nhưng cô không ngủ.
Cô rất buồn ngủ, nhưng nghĩ đến Vệ Thường Khuynh không rõ sống chết đang nằm trong bệnh viện, làm sao cô ngủ được?
Nghĩ vậy cô liền mang theo chút đồ đến bệnh viện.
Mặc bộ đồ kháng khuẩn, cô bước vào phòng bệnh, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, thấy mặt mũi anh vẫn trắng bệch, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lòng Tề Tiểu Tô đau như cắt.
Nếu nói Thủ trưởng ban chấp hành gầy đi, Vệ Thường Khuynh lại càng gầy hơn.
Hai mắt Tề Tiểu Tô đỏ ửng, đau lòng không chịu nổi.
Cô nắm lấy tay anh, dựa sát tới, áp mặt lên mu bàn tay anh, thầm thì: “A Khuynh, em xin lỗi...”
Bất luận trước kia cô nghĩ thế nào, cô cũng không hề nghĩ tới việc tổn thương anh, cũng không nỡ khiến anh phải tổn thương.
Bên ngoài, Xa Vũ vừa từ phòng vệ sinh quay lại, nhìn thấy cô liền thở dài, bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngả lưng về sau.
Mợ Vệ đến rồi, cuối cùng anh ta cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
Chỉ là, bao giờ đội trưởng mới có thể tỉnh lại đây?
Anh ấy không tỉnh lại, trong lòng họ như bị một khối đá đè nặng.
Trời tang tảng sáng, có ánh nắng chiếu vào hành lang.
Hạ Kế Dao xách bữa sáng tới, đánh thức Xa Vũ.