Tất cả mọi người kinh ngạc thảng thốt, nhất thời không có ai lên tiếng.
Qua hồi lâu, mới nghe thấy Tham mưu trưởng đứng ra, sắc mặt giận dữ: “Vệ Thường Khuynh, cậu coi tòa án quân sự của Liên minh là cái gì hả? Chuyện đã phán quyết, đã là chuyện có chứng cứ vô cùng xác thực rồi, có thể để cậu nói phúc thẩm là phúc thẩm à?”
“Không sai!”
Một tiếng quát phẫn nộ, Đinh Duyệt Sơn cũng đứng ra, chỉ vào Vệ Thường Khuynh nói: “Cậu bây giờ là tội phạm bị truy nã của quân đội Liên minh các hành tinh, chết rồi thì cũng thôi đi, nếu như chưa chết, thì phải giam vào nhà tù Ngọc Xung, còn có tư cách gì mà đòi phúc thẩm hả?”
“Nhà tù Ngọc Xung, là nơi để nhốt trọng phạm.” Hệ thống Tiểu Nhất kịp thời giải thích với Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhìn chằm chằm Đinh Duyệt Sơn kia, lập tức ghi hận.
Muốn nhốt Vệ Thường Khuynh vào nhà tù trọng hình sao?
Bên kia, Đinh Duyệt Sơn vẫn còn chưa nói hết.
“Cho dù bây giờ chúng tôi gác chuyện bảy tháng trước qua một bên không nói, còn chuyện trước mắt thì sao? Cậu dẫn người tự tiện xông vào căn cứ phi cơ, cướp mười hai chiếc phi cơ, cái tội danh này cũng đã đủ tống cậu vào nhà tù Ngọc Xung rồi!”
Đây là lần thứ hai ông ta nhắc đến nhà tù Ngọc Xung.
Vệ Thường Khuynh nhìn ông ta, nhếch miệng: “Đây cũng coi là tội à? Tôi là Thiếu tướng của quân đội Liên minh các hành tinh, phó chỉ huy của căn cứ phi cơ, vốn dĩ có quyền ra vào căn cứ bất cứ lúc nào, cũng có quyền lái phi cơ đi.”
Anh vừa nói như vậy, không chỉ những người đó, đến Tề Tiểu Tô cũng ngẩn ra.
“Tiểu Nhất, điều anh ấy nói là thật hả?”
Sao cô lại không biết anh còn có cái chức vụ này, còn có cái quyền lực này chứ? Trước kia cũng chưa từng thấy anh nhắc đến!
Nếu nói rồi thì cô còn dám nói loại lời trực tiếp đi cướp đó à?
“Đúng vậy, bản Hệ thống chưa từng nói với cô hả?” Hệ thống Tiểu Nhất ngẩn ra: “Tôi tưởng là Thiếu soái đã nói với cô rồi chứ.”
Kết quả chính là bọn họ chưa có ai nói cả.
Đinh Duyệt Sơn nghe lời này lập tức tức giận thở hổn hển: “Sau khi tòa án quân sự xem xét quyết định, những quân hàm, chức vụ, quyền lực gì đó của cậu đều huỷ bỏ hết cả rồi!”
Bị khai trừ khỏi quân đội rồi thì sao có thể còn những chức vụ này nữa chứ?
Ông ta tức giận thở hổn hển, nhưng Vệ Thường Khuynh lại càng bình tĩnh hơn, nghe vậy lại nói một câu: “Tôi không biết.”
Làm sao mà anh biết được?
Đã nói rồi đấy, bảy tháng trước anh bị cuốn vào lỗ sâu, không dễ dàng gì mới trở về được.
Nếu anh nói mình hoàn toàn không biết những chuyện này thì cũng có thể.
Cho nên, anh không phải cố ý, mà là tưởng mình vẫn còn quyền lực này?
Không chỉ Đinh Duyệt Sơn nghe xong tức muốn ói máu, đến trong con ngươi Thủ trưởng cũng lóe lên ý cười.
Tên nhóc Vệ Thường Khuynh này!
Trước kia rất lạnh lùng, lúc nào đã biết nói những lời vô sỉ, xấu bụng thế này rồi chứ?
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm túc nói láo của anh, ông ấy không tránh được mà nghĩ, đây là công lao của Tề Vân Diên à? Là cô gái kia khiến cho anh trở nên tươi mới hơn sao.
“Cho dù trước khi làm cậu không biết, lúc vào cửa quét khoá con ngươi phát hiện số liệu vô hiệu thì cũng phải biết chứ, tại sao còn xông vào?”
Vệ Thường Khuynh nhướn mày: “Tôi tưởng khoá con ngươi bị hỏng, sợ người khác cũng không vào được nên mới tháo khoá ra thôi.”
Mọi người: “...”
Ngổn ngang trong gió.
Đám người Quân Lương trong phi cơ giữa không trung cũng thông qua thiết bị nghe thấy tất cả đối thoại, nghe đến chỗ này, ai ai cũng cười đến run cả vai.
Đội trưởng của bọn họ trở nên vô sỉ như vậy từ lúc nào thế?
“Không ngờ đội trưởng lại trợn mắt nói dối như vậy! Trước kia đội trưởng sẽ không như thế đâu!” Hạ Kế Dao cũng cười không chịu nổi.
“Chắc là học Mợ Vệ rồi!” Tần Tốc nói.
Tề Tiểu Tô: “...”
Mẹ kiếp, ý của bọn họ là cô vô sỉ như vậy à?!
Cô rất muốn nói một câu, các chiến hữu thân mến, đội trưởng của các anh chính là như vậy đấy! Là bản chất! Chỉ có điều trước kia có lẽ đã áp chế xuống thôi!
Liên quan gì đến cô chứ!
“Cậu có nguỵ biện nữa cũng vô dụng.” Đinh Duyệt Sơn hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận xuống.
“Ừm!” Giọng Vệ Thường Khuynh rất lạnh: “Tôi có nói với ông nữa cũng vô dụng, Đinh Duyệt Sơn, ông một không phải là quản lý của tòa án quân sự, hai không phải là quản lý của tôi, ba cũng không phải là quản lý của căn cứ phi cơ, người khác còn chưa lên tiếng, lúc nào đến lượt ông nói hả?”
Mặt Đinh Duyệt Sơn lập tức trắng bệch.
Lúc này, Thủ trưởng lên tiếng.
“Vệ Thường Khuynh, bất kể kết quả của chuyện này thế nào.” Ông ấy chỉ những chiếc phi cơ đang nhắm về bên này, bọn chúng trôi lơ lửng ở giữa không trung, mang đến cho mọi người cảm giác bị áp bức rất nặng nề. “Bảo bọn họ lái phi cơ về căn cứ đi, rồi chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Nói chuyện, được thôi.” Vệ Thường Khuynh mím đôi môi mỏng lại, nói: “Có điều, không cần ngồi xuống, trực tiếp nói ở đây luôn đi.”
Nói xong, anh giơ tay phải lên.
Đây là tín hiệu cho Tề Tiểu Tô.
Nhìn thấy động tác tay này, Tề Tiểu Tô lập tức không tốn sức chút nào lôi Brien xuống khỏi phi cơ.
Thấy cô xuống từ cùng một chiếc phi cơ với Vệ Thiếu soái, con ngươi Mạt Na co rút lại.
Cô ta nhìn Vệ Thường Khuynh, lại nhìn Tề Tiểu Tô, thấy Tề Tiểu Tô bước từng bước tới bên cạnh Vệ Thường Khuynh, sóng vai với anh, đột nhiên phát hiện cảnh tượng này khiến mắt cô ta thật nhức nhối.
Không không không.
Không phải Tề Vân Diên có chồng rồi sao?
Chồng của cô không phải là bạn tốt của Vệ Thường Khuynh à?
Cô ta chỉ tin tưởng chuyện này thôi!
Bây giờ hai người bọn họ thân mật như vậy là ý gì hả?
Bên cạnh Vệ Thường Khuynh làm sao có thể có phụ nữ được chứ?
Cô ta hoàn toàn không nhìn đến người đàn ông Tề Tiểu Tô lôi xuống kia.
Nhưng sự chú ý của những người khác đều tập trung lên người gã đàn ông đó.
Có người nhanh chóng nhận ra ngay, lập tức kinh hãi.
“Đây là.... Brien!”
Tất cả mọi người đều giật mình đến mức ngây người.
Là Brien!
Brien trước đó bọn họ vẫn đang họp để bàn bạc xem đối phó thế nào!
Bây giờ hắn lại chán nản bị Tề Vân Diên lôi xuống như vậy.
Mà hai tay hắn bị trói ra sau lưng, chụp thêm cái còng nữa.
Có người rất nhanh đã phản ứng lại, vỗ đùi kêu lên một tiếng: “Bà nội nó! Cho nên nói mấy tên này quả nhiên là đi cướp phi cơ để tiêu diệt thằng cháu Brien này à!”
Người nói lời này là Tướng quân Mali.
Lúc này ông ta rất kích động.
Ông ta biết mà, ông ta biết mà! Tên nhóc Vệ Thường Khuynh này mặc dù khiến cho ông ta rất không vừa mắt, nhưng nếu thật sự luận về bản lĩnh thì anh vẫn là một kẻ mạnh thực thụ.
Ra tay một cái là giải quyết được ngay vấn đề lớn mà bọn họ đang gặp phải!
Trong mắt Thủ trưởng lại hiện lên ý cười.
Nhưng ông ấy lại nhìn Tề Tiểu Tô nhiều hơn.
Ông ấy không ngờ, cô cũng đi theo đến ngân hà đánh tinh tặc, một cô gái đáng yêu xinh đẹp như hoa lại trầm tĩnh kiêu ngạo như thế, bây giờ đứng ở trước mặt nhiều người bọn họ như vậy cũng không có một chút sợ hãi nào cả, oai hùng hiên ngang.
Một người đàn ông cao lớn như Brien, bị cô dùng một tay lôi đi, giống như rất nhẹ, rất nhẹ.
Ông cảm thấy cô bé này làm cho ông ấy vô cùng thuận mắt, càng nhìn càng thuận mắt.
Sự thu hút của cô đối với ông ấy thậm chí còn vượt qua cả Vệ Thường Khuynh - người mà ông vẫn luôn coi là con trai này.
“Tội danh lớn nhất trong các tội mà mấy người định cho tôi, không phải là nói tôi cấu kết với Brien sao?” Vệ Thường Khuynh dùng một tay túm lấy cổ áo Brien, kêu Tề Tiểu Tô buông tay.
Giọng anh vẫn lạnh như băng, đến khi Tề Tiểu Tô buông tay ra, anh đột nhiên ném Brien về phía Đinh Duyệt Sơn.
Rầm!
Đỉnh Duyệt Sơn biến sắc, chật vật tránh ra.