Nếu tính cả nhà, xe, châu báu và những thứ khác thì cô đoán chắc tổng tài sản cũng phải lên đến hai mươi tỷ?
Nhiều tiền như vậy cơ à!
“Tạm thời còn chưa biết cái thẻ thủy tinh này có được đặc quyền hay lợi ích gì ở một số địa phương khác không nên tôi chỉ tính toán đại khái từ danh mục tài sản của nó thôi. Hẳn là ích lợi của nó không chỉ có chừng này.” Hệ thống Tiểu Nhất lại bổ sung thêm.
Tề Tiểu Tô ở thế kỷ 21 cũng được coi là một phú bà rồi mà nghe thế cũng không nhịn được phải hít mạnh vào một hơi.
Chẳng lẽ nó còn có thể lên đến ba mươi tỷ, bốn mươi tỷ, hay năm mươi tỷ?
“Tôi hỏi một chút, giá trị tiền ở nơi này có phải bị lạm phát rất nghiêm trọng không? Mười tỷ không phải là tương đương với một trăm triệu ở thời của tôi chứ?” Tề Tiểu Tô cố gắng kiềm chế trái tim đang đập mạnh của mình.
Hệ thống Tiểu Nhất xì một tiếng, khinh bỉ nói: “Làm gì có chuyện đấy? Mười tỷ Liên minh tệ, tính theo thuật chuyển đổi tài sản thì cũng xấp xỉ với mười tỷ ở thế kỷ 21 đấy, thậm chí giá trị còn cao hơn.”
Thế thì đúng là cô thật sự trở thành một phú bà rồi.
Tề Tiểu Tô nhìn sang Vệ Thường Khuynh: “Anh cứ thế cho em nhiều tiền như vậy, có thấy đau lòng không?”
Trả lời cô là cái hôn cách một lớp khẩu trang của Vệ Thường Khuynh.
Cái hôn này rất nhẹ và rất nhanh.
“Nói đúng ra thì chủ nhân của chiếc thẻ thủy tinh này mới đau lòng chết mất chứ nhỉ?” Tề Tiểu Tô nói.
“Với cái thẻ lưu trữ dị này, rất có thể chủ trước của nó đã chết rồi, có lẽ vì không tìm được người thừa kế hợp pháp nên có khả năng đã đem chiếc thẻ này chuyển về chế độ biến đổi, ai nhặt được thì là của người đó.” Vệ Thường Khuynh giải thích.
Cho nên có thể nói, chủ thực sự của chiếc thẻ này cũng là người khá tùy hứng?
“Đương nhiên, cũng có thể người chuyển nó sang chế độ dị cũng đã cướp được nó từ trong tay chủ nhân đời trước.” Vệ Thường Khuynh lại giải thích. “Rất có thể tấm thẻ này đã qua tay khá nhiều chủ rồi, những tài sản trong này có khả năng được tích lũy qua nhiều đời chủ mà không phải chỉ của người chủ ban đầu.”
Tề Tiểu Tô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dù sao thì hiện giờ chiếc thẻ này cũng là của cô rồi.
“Bản Hệ thống đã tải phương pháp sử dụng chip vạn năng xuống rồi, cô đọc qua đi, sau đó lập tức gọi một chiếc xe tới, chúng ta đến bệnh viện luôn.”
Tề Tiểu Tô bỏ ra chút thời gian để đọc hướng dẫn sử dụng của chip vạn năng, sau đó nhanh chóng gọi một chiếc xe tốc hành đến.
Lên xe, cô chọn địa điểm đến, quét chip thanh toán toàn bộ tiền xe, chiếc xe nhanh chóng đưa họ hòa vào dòng xe cộ.
Bên ngoài các xe đi lại như dòng nước, các xe phi nhanh trên mấy tầng đường, bay rất trật tự và ngăn nắp, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, dường như trong tầm mắt đều là xe bay với rất nhiều chủng loại.
Chiếc xe đã chạy trên đường, điều này vẫn khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy vô cùng mới lạ.
Có rất nhiều tòa nhà cao tầng, ở bên tường ngoài đều là quảng cáo, cơ hồ cả tòa nhà đều là màn hình, cho nên có những quảng cáo rất lớn, được chiếu theo kiểu 4D lập thể, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Bọn họ nhanh chóng đến được bệnh viện Hoa Lễ.
Cả bệnh viện vô cùng sang trọng, có ba tòa nhà, mỗi tòa đều trên ba mươi tầng, bệnh viện cũng có vườn hoa rất lớn với nhiều cây cối hoa cỏ khiến họ cảm thấy rất đẹp.
Dù gì ở cái chỗ này rất hiếm nơi nào có được vườn hoa rộng và đẹp vậy.
“Bệnh viện Hoa Lễ xin kính chào quý khách.”
“Kiểu quảng cáo này vừa quê, vừa không được thân thiện lắm.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Đây là bệnh viện, nào có bệnh viện nào hoan nghênh người ta? Thế chẳng phải là muốn người ta mắc bệnh nhiều hơn à?”
Tề Tiểu Tô lại không nghĩ nhiều như vậy.
Cô nghĩ: “Bệnh viện này có ba tòa, mỗi tòa trên ba mươi tầng, lớn thế này cũng dùng hết sao?”
“Giờ đây con người mắc bệnh nhiều hơn trước kia rất nhiều, trừ cái đó ra thì cũng càng ngày càng có nhiều người quan tâm đến chuyện bảo vệ sức khỏe, bệnh viện không chỉ đơn thuần là chữa bệnh, còn có các loại phương pháp bảo vệ sức khỏe khác, có một số loại cần phải nằm viện để tiến hành.” Vệ Thường Khuynh đưa cô đi vào trong bệnh viện. Lúc vào cửa anh bảo cô quét chip, lựa chọn phòng mà bọn họ muốn đến, mấy giây sau, Tề Tiểu Tô lấy được một chiếc thẻ từ.
Bên trong thẻ có ghi rõ tòa nhà cần đến, đi thang máy số mấy, vào từ cửa nào.
Dựa theo chỉ dẫn, bọn họ đến tòa nhà số ba, để Hệ thống Tiểu Nhất che lại camera giám sát, họ tìm một chỗ để đưa đám Khương Thất ra khỏi không gian.
Đám Khương Thất vừa ra khỏi không gian là mơ màng tỉnh lại ngay, họ hoàn toàn không biết mình đến bệnh viện từ lúc nào.
Khi ra khỏi thang máy, đã thấy bên ngoài thang máy có một người đàn ông mặc áo blouse màu xanh nhạt có vẻ như đang đứng đợi họ.
Khi nhìn thấy Tề Tiểu Tô, người đàn ông kia nhìn qua cô vài lần, sau đó ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
“Trời ạ, không ngờ tôi còn có thể thật sự đợi được cô, Tề tổng!”
Khi nghe thấy anh ta gọi hai chữ Tề tổng, cả Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đều đồng thời ngẩn cả người.
“Xin lỗi tôi quá kích động, hẳn là tôi nên tự giới thiệu trước, nhưng nơi này không tiện lắm, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi. Đúng rồi, tôi nhận được thông tin đăng ký của mọi người nên đã bảo nhân viên chuẩn bị xong rồi, trước tiên đưa mấy vị này đi làm kiểm tra toàn diện đã.”
Nói rồi anh ta quay đầu lại ra hiệu cho mấy người ở phía sau.
Mấy nam nữ y tá nhanh chóng đẩy giường đến, giúp đám Khương Thất nằm lên rồi đẩy đi.
Mặc dù vô cùng nghi ngờ nhưng đúng là bọn Khương Thất không thể kéo dài được nữa, nên Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng không ngăn cản.
“Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tận tình kiểm tra cho họ, hai vị có cần làm kiểm tra luôn không?”
Vệ Thường Khuynh nói: “Không cần.”
“Vậy thì được, mời đi theo tôi.”
Vị bác sĩ khoảng ba lăm, ba sáu tuổi này dẫn họ đến một căn phòng làm việc, vào tới nơi Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy trong không khí có mùi ẩm ướt của rừng rậm.
Toàn bộ văn phòng đều vô cùng sạch sẽ, cũng có khá nhiều máy móc dụng cụ mà Tề Tiểu Tô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Sau khi vào phòng, bác sĩ đóng cửa lại, nhấn vào khóa cách âm, lúc này mới xoay người lại nhìn Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh, tâm trạng của anh ta vẫn hơi kích động, anh ta hỏi: “Tề Tiểu Tô, Tề tổng? Vệ Thường Khuynh, Vệ thiếu? Đúng không?”
Ánh mắt Vệ Thường Khuynh hơi dao động, anh trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Đừng lo, đừng căng thẳng, tôi họ Chúc, tên là Chúc Niệm Tề!”
Phụt.
Hệ thống Tiểu Nhất là người phun đầu tiên.
“Chúc Niệm Tề? Tên kiểu gì nghe quái quá vậy?”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh hơi vặn vẹo.
Không thể trách bọn họ được, thật sự là cái tên này làm họ không thể không nhớ tới gã họ Chúc kia!
Có điều, khoảng cách thời không cách xa như thế, là Chúc Tường Đông sao?
Làm gì có khả năng ấy!
Đối với Tề Tiểu Tô mà nói thì điều này không biết là một kinh ngạc, hay là kinh hãi đây.
“Chúc Niệm Tề, ha ha, đúng là con cháu của Chúc Tường Đông rồi!” Hệ thống vừa tra ra được tin tức nên không nín được phải cười phá lên. “Ôi trời ạ, cười chết mất thôi, đúng là tài mà! Chúc Niệm Tề!”
Chúc Niệm Tề là cháu đời thứ sáu của Chúc Tường Đông.
Mà Chúc gia có gia huấn, còn công khai nữa, chỉ cần tra cứu trong kho thông tin là có thể ra được, cháu đời thứ sáu nhất định phải lấy tên là Niệm Tề!
Chúc Tường Đông đã tính toán kĩ đến vậy sao?