Thủ trưởng dừng bước, quay đầu lại, đứng ở cạnh cửa không dám tin nhìn cô ta: “Viện Viện, ta cũng giải thích rõ với cháu rồi, ta cũng sẽ không bỏ mặc cháu không quan tâm, sau này ta vẫn sẽ tìm công việc tốt, chỗ ở tốt cho cháu, để trợ lý Triệu giúp đỡ cháu, có vấn đề gì đều có thể nói ra, ta xử lý giúp cháu. Cháu nói trước kia ta không quan tâm đến cháu, không đưa cháu đến thủ đô Liên minh, nhưng đồ ăn đồ mặc đồ dùng chỗ ở của cháu, không có cái gì không phải là thứ tốt nhất cả.”
“Vậy thì có tác dụng gì chứ! Là các người đưa tôi đến nơi này! Nếu không phải là ông, tôi sẽ có bố mẹ, họ sẽ cho tôi cuộc sống tốt hơn!” Phương Viện Viện ra sức vùng vẫy, nhưng trợ lý Triệu không phải là Thủ trưởng, anh ta không có bất kỳ tình cảm gì đối với Phương Viện Viện cả, bây giờ cô ta cũng không phải là con gái của Thủ trưởng, cho nên ở trong mắt anh ta, cô ta chỉ là một cô gái bình thường thôi, đương nhiên anh ta sẽ túm chặt lấy cô ta, không để cho cô ta đến gần Thủ trưởng rồi.
“Cô sai rồi, cho dù cô ở bên cạnh bố mẹ ruột của cô, bọn họ cũng không cho cô được cuộc sống tốt hơn đâu.” Tuyệt đối không thể. Trợ lý Triệu lạnh lùng nói.
Nếu như Phương Viện Viện là một người khao khát tình thân, cô ta có thể sẽ phản bác rằng gia đình hoàn chỉnh, tình yêu bố mẹ dành cho cô ta không có cách nào thay thế được. Nhưng cô ta không phải, bây giờ trong đầu cô ta chỉ có cuộc sống chất lượng tốt, thân phận cao quý, chỉ có danh viện, cho nên, cô ta không có cách nào phản bác lại câu nói này của trợ lý Triệu cả.
Cô ta khóc nói: “Cho dù con không phải là con gái ruột của bố, nhưng bố đã nuôi con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể tiếp tục nuôi con nữa sao? Con tiếp tục gọi bố là bố, tiếp tục ở trong nhà không được sao? Bố nhận nuôi con, không được sao?”
Như vậy cũng được mà.
Nhưng Thủ trưởng không hề nghĩ ngợi nói: “Không được. Sau này cháu có chuyện gì hãy liên lạc với trợ lý Triệu đi, nhưng Viện Viện, khó khăn bình thường hợp lý, trợ lý Triệu có thể giải quyết giúp cháu, những cái khác thì không thể.”
Nói xong câu này, ông ấy không hề do dự đi ra ngoài.
Không biết tại sao, Thủ trưởng cảm thấy hơi lạnh lòng.
Rõ ràng ông ấy đã dạy dỗ cô ta đầy đủ, nhưng không biết tại sao, Phương Viện Viện lại có tính tình như vậy.
Mà Tề Vân Diên không ở bên cạnh ông ấy, nhưng vừa vặn lớn lên thành bộ dạng đứa con gái mà ông ấy mong đợi.
Chẳng lẽ nói, tính cách của con người có liên quan đến trời sinh và gen à?
Phương Viện Viện gào suốt nửa ngày, đập đồ nửa ngày mới bình tĩnh lại. Bởi vì cô ta phát hiện, bất kể cô ta ầm ĩ thế nào, thật sự cũng không có ai quan tâm đến cô ta cả.
Thủ trưởng cũng sẽ không quay lại.
Cô ta cảm thấy mình giống như đã mơ một cơn ác mộng.
Nhưng lại biết đây là sự thật.
Cô ta làm con gái của Thủ trưởng còn chưa được mấy ngày, bỗng chốc đã ngã vào trong vũng bùn, cũng không bò dậy được rồi
Cô ta không phải là con gái của Thủ trưởng, vậy cô ta là con gái của ai? Ai là con gái của Thủ trưởng?
Là ai?
Ôm đầu gối ngồi nửa ngày ở góc phòng bệnh, Phương Viện Viện mở đôi mắt sưng vù vì khóc ra, thử thăm dò kéo cửa phòng. Bên ngoài liệu có phải vẫn còn vệ sĩ trông cô ta không?
Nào biết, cô ta khẽ kéo một cái, cửa liền mở ra. Bên ngoài không có một ai cả.
Ngay cả vệ sĩ cũng không cho cô ta nữa rồi.
Bây giờ cô ta thật sự là một người dân bình thường không có một chút quan hệ nào với Thủ trưởng.
Cô ta không cam lòng.
Phương Viện Viện mang theo oán hận, ra khỏi bệnh viện.
Mà lúc này Tề Tiểu Tô mới đến được mục tiêu. Khu mười một, thị trấn Long Viên.
Trên thực tế, thị trấn Long Viên rất yên tĩnh rất xinh đẹp, nhưng so sánh với thành phố lớn nhà cao tầng san sát nhau, nơi này cổ kính hơn rất nhiều, môi trường càng giống thế kỷ hai mươi mốt hơn.
Đường phố ngay ngắn, công trình kiến trúc hai bên cao nhất cũng chỉ hai mươi mấy tầng, còn có mấy cái nhà mái bằng nữa.
Cô ngồi cả đêm ở khu giao thông nhanh, hôm nay lại mất một ngày ở sân bay và trên máy bay, sau đó lại vòng vo trên xe chuyên dùng của thị trấn thuộc khu mười một, bây giờ mới đến nơi này.
Cũng may có lạc hậu thế nào thì ở thị trấn vẫn có xe bay công cộng.
Sau khi xuống xe chuyên dùng của thị trấn, cô dùng vi mạch quẹt một cái xe bay công cộng, trên xe bay có bản đồ và tuyến đường xe bay của toàn bộ thị trấn Long Viên, cô tìm được đường đến ngôi nhà kia, trực tiếp đi xe qua đó.
Đã đêm rồi, ánh đèn của thị trấn Long Viên không bằng thủ đô Liên minh, thủ đô Liên minh cả đêm đều sáng rực không có bóng tối, nơi này vẫn có rất nhiều chỗ ánh đèn không chiếu đến được.
“Trên thông tin biểu thị, đó là một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng, hơn nữa cách trung tâm thị trấn hơi xa, là dựa lưng vào ngọn núi trà du lịch,” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ồ, ngọn núi trà du lịch kia và căn biệt thự nhỏ đó đều thuộc về cùng một chủ nhân.”
Cũng chính là nói, ngọn núi trà kia bây giờ cũng là của cô rồi?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
Lại còn có thể như vậy.
“Tôi tra tin tức liên quan đến ngọn núi trà đó xem sao.”
Hệ thống Tiểu Nhất tìm được việc, cố gắng đi điều tra tài liệu. Cuối cùng Tề Tiểu Tô cũng nhìn thấy căn biệt thự nhỏ ba tầng đó rồi.
Biệt thự màu trắng, ngói màu xanh da trời, phía trước là hàng rào màu trắng, ba mặt còn lại là tường bao bằng đá màu xám, cũng chỉ cao bằng một người.
Xem ra muốn leo vào cũng không khó khăn chút nào.
Bởi vì không có ánh đèn, không nhìn rõ tình hình trong sân, chỉ nhìn ra được có một vườn hoa nhỏ.
Cách xa một chút còn có mấy căn biệt thự nhỏ, căn gần nhất có lẽ cũng cách hai trăm mét, lờ mờ có ánh đèn, không nhìn rõ.
Cô vốn dĩ muốn trực tiếp lái xe bay bay vào tường bao, nhưng còn chưa tiến vào, xe bay đã khởi động cưỡng chế hạ xuống, đồng thời có giọng nói nhắc nhở.
“Phía trước là nơi ở tư nhân, xe bay công cộng không thể tiến vào.”
Cô quên mất, chương trình công cộng rất thông minh, căn bản không có cách nào tiến vào.
Xuống xe, đỗ xe xong, Tề Tiểu Tô đi tới trước cửa.
Đến gần cô mới phát hiện, đó căn bản không phải là hàng rào gỗ, mà là hàng rào sắt màu trắng. Trên mỗi thanh hàng rào đều có mắt cảm ứng, nếu như trèo qua phía trên, hệ thống báo động của cả ngôi nhà sẽ vang lên.
Bất kể ở chỗ nào thuộc Liên minh các hành tinh, tốc độ cảnh sát tới đều rất nhanh.
Hơn nữa, tự tiện xông vào nhà người khác sẽ bị phạt rất nặng.
Chẳng trách tường bao không cao cũng không để ý.
Cô dùng thẻ chứa cuối cùng quét vào khóa cửa, quả nhiên, tách nhẹ một tiếng, cửa mở ra rồi.
Tề Tiểu Tô đi vào.
“Tô tổng, tôi có thể nói cho Thiếu soái biết cô đến nơi rồi chứ?” Hệ thống Tiểu Nhất kiểm tra trong nhà không có ai, không có nguy hiểm xong, do dự mở miệng hỏi Tề Tiểu Tô.
Nó có thể cảm nhận được, hôm nay Thiếu soái sống rất không ổn.
Anh gần như cứ cách nửa tiếng lại hỏi tình hình của Tề Tiểu Tô một lần.
Dưới sự cho phép của Tề Tiểu Tô, nó phần lớn trả lời anh chỉ là đang ở trên đường, bình an.
Nhưng rốt cuộc đang ở trên xe hay là ở trên máy bay hay là ở trên thuyền hay là đi bộ, những thứ này đều không thể tiết lộ.
Bây giờ cô đến rồi, cũng nên nói cho anh một tiếng chứ.
Tề Tiểu Tô im lặng một lát, đồng ý.
Hệ thống Tiểu Nhất vội vàng nói cho Vệ Thường Khuynh biết: “Thiếu soái, Tô tổng đến rồi!”
“Đến chỗ như thế nào?” Vệ Thường Khuynh ngồi dựa ở trên bậc thang của sân huấn luyện, người và đầu đầy mồ hôi, cả người giống như vừa vớt từ trong nước lên.
“Chuyện này…” Hệ thống Tiểu Nhất do dự một chút: “Nhìn hoàn cảnh cũng không tệ, yên tâm đi, không có nguy hiểm.”
Những chuyện này cũng không thể nói à?
Trái tim Vệ Thường Khuynh lại đau đớn.
Cô rời đi một ngày một đêm, anh cảm thấy giống như đã xa nhau một năm rồi.
“Cô ấy đâu?”
“Đang chuẩn bị vào phòng.”
Đám người Quân Lương đi tới, gần như tê liệt ngã xuống đất, ngã xuống bên cạnh Vệ Thường Khuynh, xin tha thứ: “Đội trưởng, hôm nay luyện gần xong rồi chứ? Có phải anh muốn mệt chết bọn em không…”