“Cô Tề quả nhiên võ nghệ bất phàm, chúng tôi tự hổ thẹn không bằng.” Quân Lương nói xong, chỉ cảm thấy gương mặt của mình bị kéo có hơi đau.
Nhưng, họ thật sự đã phục rồi.
Võ nghệ như vậy không phải tùy tiện là có thể luyện được.
Cô có thể có được võ nghệ như vậy, cho thấy cô đã chịu biết bao đau khổ, chảy biết bao mồ hôi, chịu biết bao đau đớn. Thời gian và thành tựu sẽ làm chứng tất cả.
Nhưng cô mới bao nhiêu tuổi chứ.
Có thể vượt qua ngần ấy đau khổ và khó khăn, cho thấy cô là một người có ý chí kiên cường hơn nữa còn không sợ cực khổ.
Phẩm chất này cũng là phẩm chất mà họ yêu thích và tán thưởng.
“Cảm ơn, quá khen.”
Tề Tiểu Tô không nói mấy lời khiêm tốn làm gì.
Trước đây cũng chính vào lúc đối phó với bọn người truy sát cô và Lãnh đạo, cô mới phát hiện thực lực chân chính của bản thân.
Hơn nữa, cô còn có thể cảm nhận được, thực lực của bản thân nhất định sẽ còn tăng cường trong thời gian ngắn sắp tới, vì ba lần cường hóa mang đến cho cô chức năng thể chất còn mạnh hơn cô tưởng tượng nhiều.
Nếu có thêm càng nhiều cơ hội thực chiến, cô sẽ còn tiếp tục trưởng thành.
Sau đó họ tiếp tục trở lại căn phòng bí mật đó.
Quân Lương và Xa Vũ tuy đã bị Tề Tiểu Tô thu phục, nhưng vẫn cảm thấy rất tò mò về lai lịch và thân phận của cô và cả bắt đầu giữa cô và Vệ Thường Khuynh.
Cô đã chinh phục Thiếu soái như thế nào?
Không lẽ cũng là dùng cách này sao?
Chuyện này không thể nào, tuy cô rất mạnh, nhưng chưa chắc có thể đánh được Thiếu soái.
Sau khi mấy người ngồi xuống bàn, Xa Vũ nháy mắt ra hiệu với Quân Lương.
“Thiếu soái, nửa năm nay anh đã đi đâu? Ban đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Quân Lương hỏi. Trước đó Vệ Thường Khuynh đã nói với họ, bản thân đang tiêm mũi cải trang, tướng mạo sẽ thay đổi.
Nhưng, từ giọng nói và vóc dáng của anh, đối với những người thân thiết như họ vẫn có thể nhận ra, huống hồ trước đây còn có mật mã làm chứng.
Tuy Cung Phiên Long cũng đã từng xuyên không, nhưng, lúc đó có thể lão ta đúng lúc gặp phải cơ hội đó, Liên minh vốn vẫn không biết chuyện này thật sự có thể xảy ra, chuyện xuyên không, Vệ Thường Khuynh vốn không muốn nói với họ.
Dù họ là thuộc hạ mà anh tin tưởng nhất, lúc này cũng không thể tùy tiện nói ra.
Trên thực tế, chuyện con thoi thời không cho quá nhiều người biết vốn không phải chuyện hay.
Vì không biết những người này có nảy sinh suy nghĩ gì khác không.
Giống như những nhà khoa học ở căn cứ thí nghiệm, nếu để họ nắm bắt được con thoi thời không, lỡ như họ trở về quá khứ dùng những thủ đoạn khoa học kỹ thuật cao gây ra vài chuyện gì đó, có thể sẽ lật đổ cả thế giới.
“Lúc đó tôi đã gặp phải lỗ sâu.” Anh do dự một lúc, nói: “Sau đó bị cuốn vào, lúc tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở trên địa bàn của tinh tặc.”
“Cái gì?” Quân Lương và Xa Vũ sửng sốt.
Hệ thống Tiểu Nhất ở bên cạnh giải thích cho Tề Tiểu Tô.
Cái gọi là tinh tặc chính là bọn cướp giữa các hành tinh. Ban đầu chúng cướp máy móc, cướp phi cơ, sau đó bá chiếm cả một hành tinh, thỉnh thoảng ra ngoài gây rối, cướp máy móc của các nước, vận chuyển tài sản, có lúc thậm chí còn đột phá các phòng tuyến, cướp phụ nữ hoặc cả nhân công.
Thậm chí còn có tinh tặc hành sự gàn dở, làm việc tùy theo tâm trạng của mình, nếu hôm đó tâm trạng không tốt, có thể sẽ đến tấn công, gây tê liệt hệ thống giao thông, làm lòng người hoang mang.
Thế nên, Liên minh và quân đội, người dân của các hành tinh khác đều căm thù tinh tặc tận xương tủy.
Còn Vệ Thường Khuynh trước đây chính là khắc tinh của tinh tặc, bản thân anh hay chiến đội Diệm Ưng mà anh dẫn dắt trong hành trình tiêu diệt tinh tặc đã tiêu diệt vô số kẻ địch, trong nhà giam Liên minh, có chín mươi phần trăm tinh tặc vô cùng độc ác đều do chính tay anh đưa vào đó.
Ở chỗ tinh tặc, cái tên Vệ Thường Khuynh như sét đánh bên tai.
Thế nên, anh cũng là nhân vật số một mà các tinh tặc vô cùng căm hận.
Nghe thấy anh một thân một mình rơi vào địa bàn của tinh tặc, Quân Lương và Xa Vũ mới sửng sốt như vậy.
“Là địa bàn của ai?”
Trong toàn vũ trụ, tinh tặc nhiều không đếm xuể, có bọn chẳng nên trò trống gì, chẳng qua ở đất nước của mình không sống tiếp được nữa, hoặc muốn lưu vong, mới tụ họp lại với nhau, chúng cũng chỉ dám chọn những kẻ yếu để ra tay, cướp một ít vật tư nhỏ hoặc thức ăn, số lượng ít đến mức cả việc bỏ chi phí ra để vây bắt chúng cũng không đáng.
Nếu gặp phải bọn người này, Vệ Thường Khuynh đương nhiên không sao.
Nhưng, cũng có một vài lực lượng tinh tặc vốn không hề thua kém quân đội, nếu gặp phải chúng, Vệ Thường Khuynh có lợi hại đến mấy, nhưng chỉ có một mình cũng hết cách.
Họ có dự cảm, bọn người mà Thiếu soái gặp không phải bọn tinh tặc nhỏ.
Hai người đều đang trừng mắt chờ câu trả lời của Vệ Thường Khuynh.
Tề Tiểu Tô thấy tình hình này bỗng thấy có chút buồn cười.
“Nói dối một lần, thì sẽ phải dùng hàng trăm hàng nghìn lời nói dối khác để che đậy. Anh có chắc là muốn nói dối tiếp không?”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh không đổi, rất bình thản nói: “Ở đâu tạm thời không thể nói, tóm lại, tôi đã gặp vợ yêu của tôi ở đó, sau đó cũng là cô ấy đã cứu tôi và giúp tôi thoát khỏi nơi đó, trở về Liên minh.”
Vậy cũng được sao?
Lại không cần giải thích rõ ràng, chỉ một câu như vậy là miễn cưỡng bỏ qua sao.
Nhưng cô đâu biết tinh tặc gì chứ?
Quân Lương và Xa Vũ lập tức xoay sang nhìn Tề Tiểu Tô: “Nói vậy, cô Tề là ân nhân của Thiếu soái chúng tôi rồi! Đương nhiên, cũng là ân nhân của chúng tôi! Trước đây thất lễ với cô, mong cô đừng để bụng.”
“Cô Tề là tinh tặc sao?” Đáy mắt Quân Lương lóe lên, hỏi: “Cô giúp Thiếu soái, vậy phải phản bội tất cả đồng đội tinh tặc của cô sao?”
Gắn cả tội danh này cho cô à...
Tề Tiểu Tô liếc sang người nào đó đang ngồi yên xem kịch, sắc mặt cũng không hề thay đổi nói tiếp: “Không phải, tôi vốn không phải tinh tặc, tôi cũng bị họ bắt đến đó. Giúp Thiếu soái của các người, đúng lúc tôi cũng có thể lên phi cơ của anh ấy cùng rời đi.”
Nói dối à, ai chẳng biết chứ?
Ánh mắt cô nhìn Vệ Thường Khuynh lóe lên một ý cười.
“Vậy chắc cô biết đó là nhóm tinh tặc nào chứ?” Xa Vũ hỏi tiếp.
Vấn đề này lại đổ lên người cô sao?
Tề Tiểu Tô hơi cắn răng: “Tôi cũng không biết.”
Không biết, sao có thể chứ.
Nhưng Quân Lương và Xa Vũ cũng biết tính tình của Thiếu soái nhà họ, có một vài chuyện anh cảm thấy không tiện nói hoặc không muốn nói, dù có hỏi thế nào cũng sẽ không nói.
“Nửa năm mới có thể thoát thân, chứng minh đó không phải là một nhóm tinh tặc nhỏ.” Quân Lương nói.
Nếu là nhóm nhỏ, một mình Vệ Thiếu soái đã có thể quét sạch bọn chúng rồi, huống hồ còn có một Tề Tiểu Tô có võ nghệ mạnh như vậy.
“Ừm.” Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đồng thời ừm một tiếng xác nhận chuyện này.
Xa Vũ nói: “Nhưng, cho dù có thể quay về, lúc đó Thiếu soái có thể biết được tin tức không? Hay không tiện trở về.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Vệ Thường Khuynh lạnh tanh, trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra ở Liên minh sau khi tôi mất tích, kể lại hết một lượt cho tôi.”
“Để tôi kể cho.” Xa Vũ nói.
Nửa năm trước, họ đưa người cùng Vệ Thường Khuynh chia ra chấp hành nhiệm vụ, sau khi họ trở về thì nghe nói, Vệ Thiếu soái làm phản, anh cấu kết với một nhóm tiểu quốc tinh tặc trên thực tế đã bị công hạ và khống chế, chuẩn bị cướp đoạt thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của Liên minh các hành tinh, hơn nữa, cũng đã mang hình ảnh bố trí an ninh của Liên minh bán cho bọn chúng.
Nhưng, chuyện này đã bị Bành Khố Các phát hiện, vì lúc đó tình hình khẩn cấp, Bành Khố Các liền dứt khoát bắn rơi tàu Liệt Diệm của anh.
Đồng thời cũng vội vàng trở về báo cáo.