Ông ta nói xong bước ra ngoài vài bước, chợt dừng lại quay đầu, nói: “Tối hôm nay hãy chăm sóc Terra cho thật tốt, cùng nó ra ngoài ăn bữa cơm, buổi tối cũng đừng ra ngoài nữa, cứ ở nhà với nó, hôm qua Terra về nhà than thở với mẹ nó nói đã rất lâu rồi con không ở nhà với nó.”
“Cha, cha cũng biết, con thật sự rất bận mà.”
“Ta biết con rất bận, nhưng Terra là vợ của con, con cũng phải dành chút thời gian cho nó, trước đây lúc con theo đuổi nó không lẽ không bận sao? Lúc đó không phải con cũng có rất nhiều thời gian đến làm cho nó vui sao? Ta chỉ có một đứa con gái này, ta mong con có thể đối xử với nó thật tốt. Còn nữa, tâm tư của con đối với Mạt Na tốt nhất nên nhanh chóng thu lại đi.”
Sĩ quan trung niên nói xong liền sải bước rời khỏi.
Bành Khố Các nhìn theo bóng lưng ông ta, u ám híp mắt.
Hóa ra, chuyện hắn thích Mạt Na, lão già này cũng đã biết?
Chuyện này có thể trách hắn sao? So với một người chỉ biết trang điểm, chỉ biết ăn, chỉ biết mua mua mua như Terra mà nói, Mạt Na quả thật mạnh hơn rất nhiều!
Hơn nữa, chỉ vì Mạt Na thích Vệ Thường Khuynh, Tướng quân Mạt đã quan tâm cậu ta đủ đường, còn bật đèn xanh, nếu có thể thật sự trở thành con rể của Tướng quân Mạt, vậy há không phải nắm quyền lớn trong tay sao?
Còn về Terra, đúng là chẳng giúp ích gì được, thậm chí còn thường nói với hắn, phàm chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân, không nên cứ đến làm phiền bố cô ta!
Hơn nữa, luận nhan sắc, Mạt Na cũng bỏ xa Terra mấy con phố.
Đàn ông muốn chinh phục cô gái như Mạt Na, có gì không đúng?
Chỉ đáng tiếc, năm xưa hắn chỉ đủ tư cách bám vào Terra, năm xưa, Mạt Na vẫn là vầng trăng sáng mà hắn chỉ có thể ngước nhìn.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đang từng bước từng bước tiến lên đỉnh cao quyền lực, cuối cùng thậm chí có thể đạp Tướng quân Mạt dưới chân, đến lúc đó, Mạt Na chắc sẽ đích thân đến cầu xin hắn lấy cô ta!
Nhưng, hôm nay đúng là hắn vẫn phải tiếp tục diễn kịch, giả vờ quan tâm đến cô nàng Terra ngực to không não đó.
Thời cơ chưa đến, hắn còn phải nhẫn nhịn thêm.
Câu người xưa nói quả không sai, chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn. Hắn sẽ ghi nhớ câu này.
Trường đua ngựa Lạc Phi là một nơi người có tiền mới có thể chơi nổi.
Vì tất cả ngựa trong trường đua ngựa này đều được tìm về từ khắp toàn cầu, là những giống ngựa quý nhất. Giá trị của một con nói không chừng có thể nuôi sống một gia đình phổ thông suốt mấy đời người.
Ngoài thiết bị quản lý tiên tiến, còn thúc đẩy phát triển kỹ thuật cưỡi ngựa phục cổ.
Vào thời đại ai ai cũng có xe bay riêng, có phi cơ, giờ có thêm kỹ thuật cưỡi ngựa quả cảm, có một chú tuấn mã, ngược lại lại là một thứ rất quý báu.
Thế nên Lạc Phi không phải là nơi người nghèo có thể đặt chân đến.
Ngoại trừ ba loại người.
Một loại là người nuôi ngựa, một loại là mã đồng, một loại nữa chính là người quét phân ngựa.
Người nuôi ngựa cơ bản luôn ở trong tàu ngựa, chỉ phụ trách dùng cách phương thức khoa học để chăn nuôi ngựa, còn mã đồng có thể nói chỉ phụ trách chọn ngựa, dắt ngựa ra cho khách và đi theo bên cạnh họ, cũng có rất nhiều người đẹp phụ trách công việc này, nếu có khách nhìn trúng, nói không chừng còn có thể câu được rùa vàng hay gì đó.
Địa vị thấp nhất chính là người quét phân ngựa.
Đương nhiên, ngoài mặt cách xưng hô của chức vị này không phải như thế, họ thường được gọi là nhân viên trường đua.
Nhân viên trường đua đương nhiên không chỉ phụ trách quét phân ngựa, còn rất nhiều chuyện linh tinh khác phải làm, ví dụ giúp khách chạy vặt, dắt những chú ngựa bị khách thả đi xa về… chuyện vặt gì cũng phải làm.
Tề Tiểu Tô đã đến trường đua ngựa Lạc Phi, lúc nhìn bảng báo giá trên màn hình máy tính, khẽ chau mày.
Trường đua ngựa Lạc Phi đề cử chế độ hội viên. Một năm năm trăm vạn tiền phí hội viên.
Ngoài cái này ra chỉ còn bảng phí một lần.
Một lần hai tiếng đồng hồ mất phí mười vạn.
Đắt thật.
Hai tiếng đồng hồ mà mất mười vạn, sao không đi cướp cho rồi.
Tuy bây giờ cô cũng không thiếu tiền, nhưng từ thế kỷ hai mươi mốt đến đây, vẫn chưa lĩnh hội được sự xa xỉ của trường đua ngựa, cảm thấy hai tiếng đồng hồ mười vạn thật sự quá đắt rồi.
Nhưng, vì Tần Tốc, cô vẫn bước vào cánh cửa đó.
Tiếp đãi là một cô gái trẻ mặc đồng phục màu lam đậm.
Lúc nhìn thấy một mình cô đến đây, trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm kỳ quặc.
“Cưỡi ngựa?” Cô ta hỏi.
Tề Tiểu Tô gật đầu.
“Đã là hội viên của Lạc Phi?”
Cô lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy bây giờ cô muốn làm thẻ năm hay thẻ một lần?” Cô gái đó mỉm cười ngọt ngào nhìn cô.
Lúc vừa nhìn thấy nụ cười này, Tề Tiểu Tô liền hiểu ra, làm thẻ năm, cô gái này chắc chắn sẽ được chia tiền. Bằng không sao lúc này mới cười chứ?
“Thẻ một lần.” Cô nói. Cô đâu có ngốc mà đi làm thẻ năm ở đây.
“Nhưng, thẻ năm sẽ có lợi hơn, thẻ một lần đã mất mười vạn, thẻ năm năm trăm vạn có thể dùng cả năm không giới hạn số lần đến chơi, hơn nữa, lợi ích của thẻ năm không chỉ thể hiện ở mặt này, điều quan trọng hơn là, năm con ngựa quý hàng đầu, chỉ có hội viên thẻ năm mới có thể chọn được. Hơn nữa, hội viên thẻ năm còn có thể sử dụng đặc quyền có phòng nghỉ ngơi riêng ở đây, nội thất bên trong thậm chí có thể sánh ngang với khách sạn tám sao, ngoài ra, còn có thể sắp xếp mã đồng riêng nữa. Hay là tôi đưa tư liệu của những mã đồng ở đây cho cô xem qua nhé?”
Cô ta nói một hơi một tràng như vậy, sau đó nhanh chóng lấy một quyển sổ ra, rất thuần thục lật đến một trang, rồi đưa quyển sổ đến trước mặt cô, xoay lại, nói: “Cô xem thử đi, người này là vận động viên quốc gia sau khi nghỉ thi đấu đã đến đây làm, năm xưa còn từng giành hạng nhất nhan sắc trong các cuộc đua đó.”
Tề Tiểu Tô liếc nhìn bức ảnh trên quyển sổ, con ngươi suýt chút nữa đã rơi ra ngoài.
Ôi cha mẹ ơi.
Trong bức ảnh, quả là một anh chàng rất đẹp trai, nhưng một tấm là dáng vẻ lúc cưỡi ngựa, một tấm chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót, cái quỷ gì vậy chứ?
Chọn mã đồng thôi mà, lại còn được chọn nhan sắc, chọn nhan sắc thôi không nói, còn chọn cả ảnh nóng?
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức điều tra tư liệu về mã đồng này, đọc lướt qua một lượt, sau đó đọc một trong số các dòng đó lên.
“Có một vài khách nữ đưa anh ta ra ngoài, chi phí cho một buổi tối là năm vạn, trong số những mã đồng ở đây, giá của anh ta xếp thứ tư...”
“Phụt!”
Tề Tiểu Tô cảm thấy tam quan sụp đổ.
Đây có còn là trường đua ngựa không?
Trường đua ngựa Lạc Phi này còn có cả nghiệp vụ này sao!
Cô lập tức cảm thấy cả người đều không tự tại.
“Khụ khụ, nếu Thiếu soái mà biết, sắc mặt chắc sẽ không dễ coi chút nào.” Hệ thống Tiểu Nhất cười trên nỗi đau của người khác.
Cô gái đó thấy Tề Tiểu Tô mãi không nói gì, còn tưởng cô không hài lòng về anh chàng này, có chút khó xử, nhưng vẫn cắn răng nói: “Thật ra trường đua ngựa chúng tôi còn có...”
“Dừng!” Tề Tiểu Tô lập tức ngăn cản cô ta nói tiếp: “Tôi chỉ cần thẻ một lần, còn nữa, chọn cho tôi một mã đồng nữ là được.”
Đã biết trong trường đua ngựa còn có nghiệp vụ này, có đánh chết cô cũng không dám gọi mã đồng là nam nữa.
Bằng không để Vệ Thường Khuynh biết, chắc sẽ lột da cô mất.
Nghe thấy câu này, sắc mặt của cô gái đó liền thay đổi.
Nụ cười thu lại, không còn ngọt ngào như vừa nãy, nhưng ít nhất vẫn lịch sử làm thủ tục cho cô.
Quét trả mười vạn từ chip vạn năng, Tề Tiểu Tô nhận được một tấn thẻ, bước vào trường đua ngựa.
Rất nhanh liền có một cô gái trẻ vóc dáng cũng không tệ, xinh đẹp như nắng ấm, làn da khỏe mạnh bước đến đón cô.