Vệ Thường Khuynh vội vàng nhìn về phía Tề Tiểu Tô.
Cái gì mà quán rượu có rất nhiều mỹ nữ mới vào làm việc, anh không có chút hứng thú nào. Trước kia anh cũng từng đi cùng họ vài lần, nhưng mặc cho họ chơi bời thế nào, anh cũng chỉ ngồi một chỗ uống rượu thôi, không làm gì cả.
Anh bây giờ vừa mới kết hôn nữa.
Không thể chọc giận vợ yêu ngay khi mới cưới được.
Nhưng anh quay đầu nhìn lại, bỗng phát hiện ra có một người đàn ông đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, đang nói nhỏ gì đó với cô.
Người đàn ông này là...
Thế Trạch?
Ông chủ của trường đua ngựa Lạc Phi, cháu trai của Tướng quân Mali, anh cũng biết.
Nhưng mà, Thế Trạch với Tề Tiểu Tô có gì để nói với nhau?
Vệ Thường Khuynh mím môi, đang định đi tới đó, Tướng quân Mạt đã gọi anh lại.
“Thường Khuynh, chúc mừng cậu.”
Ông ta vừa bước tới, đám thanh niên kia đã vội vàng rời đi.
“Cảm ơn Tướng quân Mạt.” Vệ Thường Khuynh đành tạm thời thu lại ánh mắt nhìn về phía Tề Tiểu Tô.
“Ta và Tướng quân Mali có vài chuyện muốn bàn bạc cùng cậu.” Tướng quân Mạt nói xong, thấy anh có vẻ muốn từ chối, lập tức bổ sung thêm một câu: “Chuyện rất quan trọng, hi vọng cậu tạm gác những chuyện khác sang một bên.”
Anh nói với Tề Tiểu Tô một câu trong đầu.
Tề Tiểu Tô quay đầu nhìn lại, khẽ gật đầu với anh.
“Không sao đâu, anh đi đi, nếu như thời gian bàn bạc với họ kéo dài, em sẽ về trước.”
Bây giờ cô đã biết làm sao để đi lại thoải mái trong Liên minh rồi, một mình cô đi đi về về không hề thấy áp lực.
Còn chuyện của anh chắc là chuyện lớn, cho nên Tề Tiểu Tô không giữ anh lại.
Hiện tại quân đội không thể bắt Vệ Thường Khuynh được nữa, cũng có người đi bắt Bành Khố Các rồi, cho nên anh khá yên tâm về cô, đành đi theo Tướng quân Mạt.
Đám người Tần Tốc cũng bị gọi đi theo.
Tội danh của Vệ Thường Khuynh được rửa sạch, lệnh cấm bay của họ cũng cần được xử lí.
Tề Tiểu Tô đến cùng một đám người, bây giờ lại đi về một mình.
“Bây giờ tôi mới thực sự tin cô và Vệ Thiếu soái quen biết nhau.” Thế Trạch có chút cảm thán.
Trước kia, khi ở trường đua ngựa, Tề Tiểu Tô nói cô ấy và Vệ Thường Khuynh có quan hệ thế nào, không ai tin.
Lúc đó họ cho rằng Vệ Thường Khuynh đã chết rồi.
Nhưng ai mà biết được, chỉ qua vài ngày, mọi chuyện đã chuyển biến như vậy.
Vệ Thường Khuynh không chỉ quay trở về mà còn nhanh chóng lật lại vụ án, rửa sạch tội danh, trong thoáng chốc, từ một tên tội phạm phản quốc trở lại làm Vệ Thiếu soái sáng suốt và uy phong.
Mà ánh mắt anh nhìn Tề Tiểu Tô ban nãy, Thế Trạch đứng gần đó cũng nhìn thấy rõ ràng, quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Nhưng anh ta vẫn thấy tò mò, cô gái Tề Vân Diên này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy? Chui ra từ lúc nào vậy? Bắt đầu quan hệ tốt đẹp với Vệ Thiếu soái từ bao giờ vậy?
“Thực ra, anh tin hay không, tôi không bận lòng lắm.”
Tề Tiểu Tô vừa đi ra ngoài vừa nói với anh ta.
Lúc đầu cô đã nói rõ quan hệ của cô và Vệ Thường Khuynh khi làm loạn ở trường đua ngựa, nhưng không trông chờ bất cứ ai tin tưởng.
Bây giờ càng không cần phải giải thích cho bất kì ai.
Có điều, cô không để tâm, nhưng có người đã không chịu nổi mà muốn tới gây sự.
Thế Trạch vừa định nói gì đó, có hai bóng người đã nhanh chóng chạy tới, đưa tay ra định nắm lấy cánh tay cô.
Tề Tiểu Tô phản ứng rất nhanh, lập tức né tránh.
Thế Trạch nhanh chóng che chắn trước mặt cô.
Không phải anh ta muốn thể hiện bản lĩnh gì, chỉ là biểu hiện lịch thiệp của đàn ông trước mặt phụ nữ thôi.
“Tề Vân Diên! Cô còn thể diện không thế hả! Anh Thường Khuynh vừa mới đi, cô đã quyến rũ người đàn ông khác sau lưng anh ấy!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, mặt mũi Tề Tiểu Tô đã đen sì.
Ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên là Tiêm Tiêm.
Lúc trước Tiêm Tiêm chạy đến nhà họ làm loạn, bị Vệ Thường Khuynh khiếu nại, bây giờ lại chạy đến đây.
“Tôi thấy cô vẫn không học được cách nói tiếng người.” Cô lạnh lùng nói.
Tiêm Tiêm co rúm lại trong khoảnh khắc, nhưng nghĩ tới người đang nói chuyện với mình là ai, cô ta lập tức có thêm sức mạnh. Cô ta ưỡn thẳng lưng, nhìn Tề Tiểu Tô, phẫn nộ: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tề Vân Diên, cô đúng là con hồ ly tinh kinh tởm dối trá! Nếu anh Thường Khuynh biết được bộ mặt thật của cô, anh ấy nhất định sẽ đạp cô ra ngoài!”
Câu này nghe mới mẻ quá.
Tề Tiểu Tô không những không giận mà còn bật cười.
Cô vỗ nhẹ lên vai Thế Trạch, ý bảo anh ta không cần căng thẳng, cứ tránh sang một bên, cô bước tới trước hai bước, nhìn Tiêm Tiêm, cảm thấy buồn cười, hỏi lại: “Nào, nói cho hẳn hoi, bộ mặt thật của tôi trông như thế nào?”
“Cô thật đáng kinh tởm! Tôi chỉ đến chỗ hai người nhờ hai người tìm dì Vệ, thế mà cô dám khiếu nại với ban quản lý, hại tôi và quản lý đều bị cho thôi việc!”
Ồ?
Cô ta bị đuổi việc rồi sao?
Quản lý? Là người phụ nữ tên Hình Vũ Tuệ đó nhỉ.
Nói thế nào thì, năm đó Hình Vũ Tuệ giúp bà Vệ làm những chuyện đó, Vệ Thường Khuynh không nhẫn nhịn gì mới là bình thường đó.
Có điều cô chỉ biết anh đi khiếu nại Tiêm Tiêm, không biết anh lôi thêm cả Hình Vũ Tuệ vào.
Bây giờ Tiêm Tiêm nhắc đến cô mới biết.
“Tôi cảm thấy chuyện này chẳng hề sai, cô là thành viên ban quản lý của Thiên Vực, thế mà xông vào nhà của nghiệp chủ làm ầm lên, vốn đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong công việc rồi, sa thải cô, tôi thấy rất bình thường thôi. Còn về quản lý Hình gì đó...” Cô nở nụ cười gian ác, ghé sát vào người Tiêm Tiêm, đè giọng nói xuống: “Tôi không vừa mắt bà ta đấy, thì đã sao nào?”
Tuy rằng đích thân Vệ Thường Khuynh ra tay, nhưng cô làm sao phải giải thích nhỉ?
Anh ấy không ra tay, có thể cô cũng sẽ đi kiếm chuyện với Hình Vũ Tuệ.
“Cô, cô là thứ vô liêm sỉ!” Tiêm Tiêm không ngờ cô sẽ nói thẳng như thế, tức giận đến mức hai mắt đỏ ửng lên.
Tề Tiểu Tô cười nhạt: “Tùy cô muốn nghĩ thế nào cũng được. Còn chuyện gì khác không?”
“Cô đừng có đắc ý! Anh Thường Khuynh và dì Vệ có chút hiểu nhầm, anh ấy không muốn đi tìm dì Vệ, tôi biết thừa là vì cô! Anh ấy bị cô làm mờ mắt rồi! Đã thế, cô là thứ không có sĩ diện, cô cướp anh ấy từ tay vị hôn thê của anh ấy!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Tề Tiểu Tô lạnh đi.
“Ồ? Vị hôn thê của anh ấy? Cô nói cho tôi nghe xem, vị hôn thê của anh ấy là ai.”
Ở Liên minh này, có thể coi như vị hôn thê của anh, chỉ có thể nghĩ đến một người thôi.
Nhưng, chuyện đó, nếu không phải tự cô ta tiết lộ, chắc không có ai biết.
Nói như vậy, Phương Viện Viện đã gặp Tiêm Tiêm rồi?
Nhưng chắc Phương Viện Viện cũng biết, hôn ước giữa cô ta và Vệ Thường Khuynh, chính miệng Thủ trưởng ban chấp hành đã nói không tác thành, bây giờ cô ta còn nói ra, muốn làm gì đây?
“Cô ấy...”
Lời nói của Tiêm Tiêm bị nuốt ngược vào trong.
Phương Viện Viện nói với cô ta, chuyện này tạm thời không thể nói ra, cô ta nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói ra mất rồi, phải làm sao đây?
Nhưng mà, nói thì nói thôi!
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô thừa biết! Dù sao cô cũng đợi đi, người không thuộc về cô không bao giờ là của cô đâu! Cô sẽ bị báo ứng thôi!”
Cô ta bỏ lại câu này rồi quay lưng đi mất.
Thế Trạch nghe chuyện mà ù ù cạc cạc, nhìn cô, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tề Tiểu Tô mím môi, lắc đầu.
“Không có gì to tát đâu. Anh Thế Trạch, tôi phải về trước, hôm khác lại gặp.”
“Nếu như cô không có việc gì khác, tôi muốn mời cô ăn cơm.” Thế Trạch vội vàng giữ cô lại.
Tề Tiểu Tô đáp lời: “Lần sau nhé, tôi còn chút việc.”
Cô đã nhìn thấy, bên ngoài cánh cổng lớn, có một chiếc xe màu đen đỗ sẵn, một cửa sổ trên xe được hạ xuống, có người đang quan sát cô.