Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh không hề biết chuyện xảy ra ở thị trấn Long Viện trong khu mười một.
Đến tối, sau khi Vệ Thường Khuynh về nhà, Tề Tiểu Tô đem chuyện của Phương Viện Viện nói cho anh biết, kết quả, Vệ Thường Khuynh không hề giật mình chút nào, ngược lại anh còn tỏ vẻ “Quả là thể”.
“Biểu cảm này của anh là sao vậy?” Tế Tiểu Tô lườm anh: “Phương Viện Viện tìm đến em, chẳng lẽ anh không tức giận hay lo lắng cho em sao?”
Vệ Thường Khuynh đi qua ngồi xuống, anh kéo cô vào trong lòng rồi giải thích: “Trong khoảng thời gian em đến thị trấn Long Viên, anh lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho em, nên mặc dù không tìm thấy em, nhưng anh vẫn sai người tập trung vào những người có khả năng gây ra tổn thương cho em nhất. Cô ả Phương Viện Viện này rất hận em, dù cô ta ngu như lợn, nhưng vẫn nằm trong danh sách đề phòng của anh”
Nghe anh nói như vậy, Tề Tiểu Tô vô cùng ngạc nhiên.
Cô thật sự không ngờ tới, trong khoảng thời gian hơn nửa tháng kia, dù không tìm thấy cô nhưng anh vẫn để mắt tới tất cả những người mà anh cho rằng sẽ có sự uy hiếp với cô.
Điều này khiến cô nhũn hết cả lòng.
Anh đã vì cô làm nhiều như vậy, mà cô chỉ một lòng nghĩ đến chuyện né tránh anh.
Vệ Thường Khuynh đưa tay vuốt lên hàng lông mày của Tể Tiểu Tô: “Không được nhíu mày. Chỉ là một cô ả Phương Viện Viện, vậy mà anh không thể tìm ra được hành tung của cô ta.” Anh nói tiếp. “Vì thế mà anh mới đoán rằng, có thể cô ta đã bị người của căn cứ nghiên cứu đưa đi mất. Hơn nữa, trong căn cứ trung tâm, chỉ có nơi đó là chúng ta tạm thời chưa thể điều tra rõ được. Nhưng, lúc trước vẫn chỉ là phỏng đoán, còn bây giờ khi nghe em nói như vậy, anh đã chắc chắn được tới 90% rồi”
“Phương Viện Viện vào căn cứ nghiên cứu?” Tế Tiểu Tô quá sửng sốt, cô chưa từng nghĩ đến điểm ấy. “Nhưng ai đưa cô ta vào đó? Và muốn cô ta vào để làm gì?”
“Người đưa cô ta vào đó có thể là Lolita, chẳng phải cô ta cũng có quen biết với Lolita sao? Còn nữa, trong khoảng thời gian này, Lolita và Lục Quang vẫn không hề thấy xuất hiện. Còn chuyện muốn cô ta vào đó làm cái gì, thì theo anh được biết, bên căn cứ nghiên cứu vẫn luôn thiếu những người nữ thí nghiệm có khuôn mặt xinh đẹp, dù gì Phương Viện Viện và Thủ trưởng ban chấp hành cũng đã từng có thời gian tình cảm cha con, cô ta lại hận em, một nhân vật như vậy nếu có thể bồi dưỡng tốt thì chắc hẳn không phải là chuyện xấu đối với căn cứ nghiên cứu.”
Đương nhiên, đây là phỏng đoán dựa trên điều kiện tiên quyết là căn cứ nghiên cứu đang có ác ý và lập trường đối địch với Thủ trưởng ban chấp hành cùng Tế Tiểu Tô.
Phương Viện Viện không xuất hiện thì thôi, giờ cô ta đột nhiên đi một nước có như vậy, Vệ Thường Khuynh càng phát hiện phỏng đoán của anh là đúng.
“Anh nói thế.” Tế Tiểu Tô ngạc nhiên: “Làm em lại cảm thấy thực sự rất có lý, dù không nhìn thấy mặt cô ta mà chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng em cũng cảm thấy Phương Viện Viện rất có tiến bộ, như thể đã được ai đó huấn luyện vậy.”
Biết cách tấn công từng bước, cũng biết cách đè nén tính tình và sự tức giận của mình.
“Ừm, xem ra bọn chúng muốn dùng cô ta làm một quân cờ” Vệ Thường Khuynh cười lạnh.
Bàn tay Tê Tiểu Tổ vô thức sờ lên bụng, có suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy ý của anh là?”
Có muốn cô đi xử lý Phương Viện Viện không?
Vệ Thường Khuynh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên mu bàn tay của cô, anh khẽ nói: “Em cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, mọi việc giao cho anh xử lý. Em cũng đừng quá để ý đến cái lọ nhỏ mà cô ta đã nói, em có thể ngẫm lại mà xem, Năm đó khi Phương Viện Viện bị mang về đã không còn là đứa bé sơ sinh vừa mới chào đời, mẹ của em chắc chắn không thể nào nhìn nhầm con mình phải không? Cho nên, bà ấy chẳng có lý do gì đem đồ vật quan trọng đeo lên người đứa con của nhà người khác được
cả.”
“Đúng, Thiếu soái nói đúng” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức tán thành.
“Anh nói là, chiếc lọ kia rất có khả năng không phải là vật mà mẹ em để lại?”
Vệ Thường Khuynh từ một tiếng: “Điều này có thể suy đoán ra. Có khả năng lớn là Vệ Kiêu đã ôm sai đứa trẻ, vốn bố mẹ em năm đó không hề biết chuyện này, nếu không thì Tề Tông Bình, Trần Đông và cả ông bà ngoại của em nữa, làm sao họ hoàn toàn
không có chút ký ức nào liên quan đến việc có người muốn bắt cóc em đi? Anh đoán rằng, năm đó Vệ Kiều đã mang đi một đứa bé mà bố mẹ em hoàn toàn không biết gì cả”.
“Nếu đã là thế, thì dù trong cái lọ trên người Phương Viện Viện có bí mật gì, thì nó cũng chỉ liên quan tới cổ ta, không có bất cứ quan hệ nào với em và bố mẹ em cả. Cho nên, em hoàn toàn không cần thiết để cô ta mang thứ này ra dụ dỗ”
Và quan trọng nhất là, cô không nên để bị cái lọ kia hấp dẫn, suốt ngày nghĩ đến chuyện muốn biết bí mật đó là gì.
Giờ chuyện quan trọng nhất đối với cô chính là thả lỏng tâm trạng, nghỉ ngơi cho thật tốt.
Vốn trong lòng Tề Tiểu Tô đã thực sự nghĩ về việc này, nhưng nghe Vệ Thường Khuynh phân tích xong, cô lại cảm giác rất có lý, thế nên cô gật đầu rồi buông chuyện này xuống.
Anh nói đúng.
Nếu bên trong cái lọ nhỏ kia thật sự có bí mật nào đó liên quan tới mẹ của cô, thì trong khoảng thời gian cãi nhau với Thủ trưởng ban chấp hành để chứng minh thân phận, cô ta nên lấy nó ra mới phải.
Có vật đó, Thủ trưởng không thể nào mặc kệ cô ta, để mặc cô ta bỏ đi được.
Là vì cô quá lo lắng nên mới bị hỗn loạn.
Giờ mà cứ vừa nghe đến chuyện gì có liên quan tới mẹ của cô, là đầu óc cô lại đứng máy.
Tế Tiểu Tô cốc nhẹ lên đầu mình một cái, tay cô lập tức bị Vệ Thường Khuynh bắt được: “Làm cái gì vậy?”
“Em cảm thấy mình bị đần đi”
“Người ta nói phụ nữ mang thai sẽ ngốc dần đi, một lần mang thai là ngốc ba năm mà” Vệ Thường Khuynh cười.
Tề Tiểu Tô trừng mắt với anh, cô đang định nói chuyện thì điện thoại của Vệ Thường Khuynh đổ chuông, người gọi muốn trò chuyện video, Vệ Thường Khuynh ấn nút tiếp nhận, trước mắt họ hiện ra một màn hình giả lập, dường như bao trùm toàn bộ bức tường.
Thủ trưởng xuất hiện ở trên màn hình.
Giọng nói của ông hơi run: “Thường Khuynh, Vân Diên, đã tính ra được thời gian
Tế Tiểu Tô phản ứng đầu tiên, cô lập tức rời khỏi lòng của Vệ Thường Khuynh để ngồi thẳng lên và nhìn chằm chằm vào màn hình: “Là lúc nào?”
Hai mắt Thủ trưởng ban chấp hành đỏ lên, ông hơi nghẹn ngào, cố hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Không phải tín hiệu phát ra gần đây. Nó... được phát ra trước khi mẹ con bị tai nạn khoảng hai tiếng đồng hồ.”
Cái gì...
Không phải mới gần đây, mà là tín hiệu ở thời điểm trước khi mẹ cố mất...
Tể Tiểu Tô chán nản ngã về phía sau, Vệ Thường Khuynh nhanh tay kéo cô vào lòng, để cô tựa vào lồng ngực mình, anh thì thầm: “Vợ, em đừng quá kích động.
Tế Tiểu Tô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng tin tức kia thật sự đã cho Cô hy vọng.
Thực ra, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút sẽ cảm thấy chuyện này là không có khả năng, năm đó Tê Tông Dân và Tô Vân Linh bị tai nạn xe cộ đều được đưa vào bệnh viện, hôm đó cô cũng vào viện và tận mắt chứng kiến bố mẹ không còn hơi thở nằm ở trên giường bệnh, bị tuyên bố đã tử vong.
Ngày hôm đó luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, ấn tượng rất sâu sắc, vĩnh viễn không thể quên được.
Làm sao có thể là giả được?
Không thể nào có khả năng sau đó có người cứu sống mẹ cô được, phải không?
Nhưng cô vẫn không kìm nén được nỗi thất vọng trong lòng.
Hệ thống Tiểu Nhật thở dài: “Ngài Thủ trưởng trong buồn, thất vọng và khổ sở quá”
Vệ Thường Khuynh nhìn lướt qua hình ảnh Thủ trưởng trên màn hình và nhận ra ông ấy cũng đang cố nén nước mắt.
Có lẽ người thất vọng nhất chính là ông ấy, vốn tưởng rằng có một vài hy vọng có thể gặp lại Tô Vân Linh, ba người họ có thể đoàn tụ với nhau, ai ngờ đoạn tin kia lại bị bóp méo bởi thời gian và không gian.