Đúng vậy, bây giờ Mạt Na có gì có thể làm cô đố kỵ chứ?
Cho dù bối cảnh của cô ta mạnh hơn cô, nhưng vậy thì đã sao? Cho dù là trước đây, Tề Tiểu Tô cũng chưa từng đố kỵ ai có bối cảnh xuất thân tốt hơn mình.
Huống hồ, bây giờ cuộc sống của cô vốn không hề thua kém Mạt Na.
Hơn nữa, người đàn ông mà Mạt Na ngày nhớ đêm mong đã là của cô, điểm này e rằng chính Mạt Na mới phải đố kỵ với cô.
Vệ Thường Khuynh suy tư một lúc, mãi không lên tiếng.
Tề Tiểu Tô nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Bây giờ đến lượt em hỏi anh đang suy nghĩ gì vậy.”
Cô nghi ngờ Mạt Na có vấn đề, sao anh lại có phản ứng này chứ?
Vệ Thường Khuynh hoàn hồn, nói: “Anh chỉ đang nghĩ, nếu cô ta có vấn đề, thì có vấn đề ở phương diện nào, cô ta đang âm thầm làm những chuyện gì.”
“Ý, anh tin em sao?”
“Nếu cả em cũng không tin, vậy anh còn có thể tin ai chứ?” Vệ Thường Khuynh khó hiểu nhìn cô, cứ như cô vừa hỏi một vấn đề rất kỳ lạ vậy.
Tề Tiểu Tô mỉm cười.
“Thật ra em nghĩ, nếu Lolita đi theo cô ta, mà Lolita lại có quan hệ thân thiết với Lục Quang, Lục Quang lại là người bên phía tiến sĩ Lam, vậy thì, có thể suy đoán, có phải Mạt Na có quan hệ hợp tác gì với căn cứ nghiên cứu y học không?”
Vệ Thường Khuynh suy nghĩ theo logic của cô, trong lòng chợt sửng sốt.
“Chúng ta phải nhanh chóng sắp sếp cho Chúc Niệm Tề và Mạt Ca Lạc gặp nhau.” Anh trầm giọng nói: “Bây giờ anh cảm thấy, để cho Chúc Niệm Tề nghiên cứu loại thuốc ức chế cải tạo gien, nói không chừng không chỉ có thể cứu Mạt Ca Lạc đơn giản như vậy.”
Tề Tiểu Tô suy nghĩ sâu hơn, trong lòng cũng giật mình.
“Chuyện này, chúng ta có cần nói lại với Thủ trưởng không?”
“Phải xem ông ấy có thể xử lý ổn thỏa chuyện của Phương Viện Viện không đã.” Bây giờ Vệ Thường Khuynh vẫn có thành kiến khá lớn với Thủ trưởng.
“Chúng ta chia nhau ra làm đi, anh đi điều tra chuyện của Mạt Na, cả công việc trong quân đội nữa, còn về chuyện của Mạt Ca Lạc và Chúc Niệm Tề cứ giao cho em.” Tề Tiểu Tô nói.
Vệ Thường Khuynh nhíu mày: “Anh mong thời gian này em có thể luôn ở bên cạnh anh, có chuyện gì chúng ta cùng làm.”
“Anh vào doanh trại, không lẽ em cũng đi cùng sao?”
“Vậy thì thế này, chúng ta không cần khen thưởng của Liên minh nữa, em trực tiếp gia nhập quân đội đi, anh sẽ xin cho em vào chiến đội Diệm Ưng, đúng lúc, bây giờ bọn anh đang muốn cải cách, trong mỗi một chiến đội đều cần tăng cường hai nhân viên văn thư, để liên lạc và điều động mọi việc.” Việc mà Vệ Thường Khuynh vốn luôn do dự không quyết, lúc đối mặt với an nguy của cô chẳng mấy chốc đã quyết định luôn.
Chỉ cần cô cũng là quân nhân của Liên minh, vào chiến đội Diệm Ưng, vậy sẽ có thể ở cùng anh 24/24 rồi.
Tề Tiểu Tô suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý, không có ý kiến gì.
Chuyện này nói ra có vẻ khó, nhưng khi làm thật ra lại không khó chút nào.
Trước đây khi còn ở thế kỷ hai mươi mốt, Hệ thống Tiểu Nhất đã giúp cô gia nhập quân tịch Liên minh, chỉ có điều thân phận chỉ là một binh sĩ vô danh mà thôi, Vệ Thường Khuynh thêm chút chiêu trò nữa, giấu quân tịch đó sâu hơn một chút, đợi đến lúc anh đề cập với Tướng quân Mali, Tướng quân Mali cho người lục lại hồ sơ của Tề Vân Diên, sau khi phát hiện cô cũng là quân nhân thì vô cùng vui mừng, lập tức chủ động phụ trách việc này, hai ngày liền giải quyết xong.
Tướng quân Mali còn đặc biệt vì chuyện này hẹn gặp Tề Tiểu Tô, Tướng quân Mali trước giờ luôn chống đối với Vệ Thường Khuynh nhưng khi đối mặt với Tề Tiểu Tô lại tươi cười như được mùa.
“Tôi rất thích những nữ quân nhân vừa dũng cảm vừa thông minh, không sợ khổ không sợ mệt! Hiện tại đội quân của tôi đang thiếu hình mẫu nữ quân nhân như cô! Vậy nên, Giáo quan Tề, cô chuẩn bị đi, thường xuyên đến các doanh trại diễn giảng nhé! Để họ biết được phong thái nữ binh tinh anh của chúng ta!”
Tề Tiểu Tô gia nhập chiến đội Diệm Ưng, liền lập công lớn thăng lên quân hàm Giáo quan, hơn nữa còn được nhận đồng phục của chiến đội Diệm Ưng, phi cơ của cô phải hơn nửa tháng nữa mới có thể chế tạo xong.
Sau khi nghe mấy câu đó của Tướng quân Mali, Vệ Thường Khuynh lập tức đưa tay ngăn ông ta lại, kéo Tề Tiểu Tô ra sau lưng mình, lạnh giọng nói: “Cô ấy không rảnh làm mấy buổi diễn giảng đó.”
Nói đùa sao, anh để cô vào quân đội, gia nhập chiến đội Diệm Ưng, vốn chỉ vì muốn cô có thể ở bên mình 24/24, bảo cô đi diễn giảng trước toàn quân, há không phải càng đẩy cô vào tầm ngắm của mọi người sao?
Đến lúc đó, người để ý đến cô chắc sẽ càng nhiều hơn.
“Cái gì mà không rảnh chứ! Chiến đội Diệm Ưng các cậu sắp tới cũng đâu có nhiệm vụ lớn gì? Hơn nữa, cô ấy là quan văn, cũng không cần phải cùng huấn luyện với các cậu!” Tướng quân Mali tức giận: “Tôi là Tướng quân, các cô cậu đều phải nghe lời tôi!”
Tề Tiểu Tô bật cười khúc khích.
Nét mặt Vệ Thường Khuynh vẫn không chút biểu cảm: “Mỗi một thành viên của chiến đội Diệm Ưng đều phải tham gia huấn luyện, không ai được ngoại lệ. Còn nữa, tuy ngài là Tướng quân, nhưng tôi là đội trưởng của cô ấy, cô ấy chỉ do một mình tôi quản lý.”
“Cậu cậu cậu! Thằng nhóc thối này! Hôm đó cậu nói quân đội đang thiếu nữ binh tinh anh, cô ấy gia nhập có thể làm hình mẫu mà!”
“Không sai, đúng là tôi đã nói thế, nhưng, cô ấy không cần đi diễn giảng cũng đã là hình mẫu rồi.”
Nhìn hai người đó đấu võ miệng, Tề Tiểu Tô vội lánh sang một bên, ngắm nhìn một vài huy chương và giấy khen trong phòng làm việc của Tướng quân Mali.
Đợi hai người họ cãi xong cũng đã là nửa tiếng sau.
Rời khỏi văn phòng làm việc của Tướng quân Mali, Vệ Thường Khuynh đưa cô đến sân huấn luyện riêng biệt của chiến đội Diệm Ưng.
Mỗi một chiến đội đều có sân huấn luyện thể chất của riêng mình, đương nhiên, sân huấn luyện bay là dùng chung, vì nó cần một sân huấn luyện cực lớn.
“Mấy ngày nay trong đội đang bắt đầu huấn luyện, họ đã ngưng gần nửa năm rồi, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, vậy nên bắt đầu từ mặt thể chất trước, bây giờ tất cả mọi người đều đang ở đây.”
Vệ Thường Khuynh vừa nói, vừa dùng đồng tử quét mở khóa cánh cửa lớn trước mặt, bước vào thang máy.
Đây là một thang máy lộ thiên, lướt đi trong không gian, xuyên qua mặt kính ở bốn phía có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài của sân huấn luyện.
Tuy là bên ngoài, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, bây giờ đã là tầng kiến trúc thứ sáu, bên ngoài cũng có rất nhiều cảnh quan lâm viên, cộng thêm nhiều tòa nhà cao tầng cao thấp đan xen, tạo nên một khung cảnh vô cùng kỳ diệu, vô cùng xinh đẹp.
“Nơi này đẹp thật.”
Vệ Thường Khuynh cũng ngắm nhìn khung cảnh này, gật đầu nói: “Đúng là rất đẹp, có lúc, những lâm viên cao thấp chằng chịt kia cũng sẽ trở thành sàn huấn luyện của chúng ta. Em thử tưởng tượng khung cảnh lái phi cơ xuyên qua những nơi đó đi.”
Đó quả là một cảm giác rất kỳ diệu.
Thang máy rất nhanh đã đến nơi, ra khỏi thang máy, còn phải quét nhận diện qua một cánh cửa.
Cửa mở ra, Vệ Thường Khuynh đỡ lấy eo của cô để cô bước ra trước.
Tề Tiểu Tô vừa ra khỏi cửa, một tràng vỗ tay vang dội đột nhiên vang lên: “Chào mừng Giáo quan Tề!”
“Chào mừng gia nhập Diệm Ưng!”
Hàng loạt những cánh hoa giấy được bắn ra, từ trong không trung nhẹ nhàng bay xuống.
Trước mắt là cả một rừng bong bóng đủ màu sắc, giống như một biển bong bóng vậy.
Hạ Kế Dao, Quân Lương, Xa Vũ, Tần Tốc và tất cả mọi người của chiến đội Diệm Ưng đều đang ở đây, trên tay mỗi người đều cầm một đóa hoa hồng nhỏ, lần lượt tiến đến, nhét hoa hồng vào tay cô.
“Chúng tôi rất vui, cuối cùng mợ Vệ có thể trở thành một thành viên của Diệm Ưng rồi!”
“Sau này, chúng tôi đều sẽ là lính trung thành của mợ Vệ!”
“Mợ Vệ bảo chúng tôi đi đâu chúng tôi sẽ đi đó, đội trưởng phản đối cũng vô dụng!”
“Đúng thế, đúng thế, sau này chúng tôi chỉ nghe lệnh của mợ Vệ!”
“Không, là nghe lệnh của Giáo quan Tề!”
Những câu tung hô lần lượt vang lên truyền đến tai Tề Tiểu Tô, cô nhận hoa đến mỏi cả tay, sắp không ôm nổi nữa rồi.