“Đây là do ai làm?”
Bị Thủ trưởng ban chấp hành chỉ thẳng mũi mắng như vậy mà còn là lần đầu tiên, Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali trước đây có không vừa mắt đối phương đến mấy, lúc này cũng không còn tâm tư châm chọc đối phương.
Chuyện phía quân đội, hai người họ đều không thể thoát khỏi quan hệ.
Sĩ quan đó nghe thấy Tướng quân Mali hỏi như vậy, đầu càng cúi thấp hơn, những lời tiếp theo nói ra cậu ta cũng cảm thấy mặt của bản thân nóng bừng.
“Chúng tôi chỉ nhìn thấy một người.”
Mười hai phi cơ, cho thấy chúng ít nhất có mười hai người, nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy một người, còn mười một người còn lại đến cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, đây không phải rất mất mặt sao?
Hơn nữa, cũng rất rõ ràng, đối phương để họ thấy một người đó, cũng là cố ý...
“Là kẻ nào?” Tướng quân Mạt liền vội hỏi.
“Tề... Tề Vân Diên.” Sau khi sĩ quan đó nói cái tên này ra cũng không dám nhìn sắc mặt của mấy vị Tướng quân này nữa, chỉ cúi đầu nhanh chóng nói tiếp: “Cô ta còn có một câu nói muốn gửi đến bộ chỉ huy...”
Lửa giận của Tướng quân Mali dâng lên đến đỉnh đầu, đỏ mặt quát lớn một tiếng: “Thế nên cậu liền ngoan ngoãn đến chuyển lời sao?”
Tề Vân Diên!
Lại là cô ta!
Cô ta thật to gan!
Cô gái này rốt cuộc từ đâu đến! Cô ta đang muốn đảo lộn cả Liên minh lên hay sao chứ!
Mấy ngày nay chuyện gì cũng đều do cô ta gây ra!
Vừa nghe thấy cái tên Tề Vân Diên, Tướng quân Mạt, Mạt Na và Tham mưu trưởng mấy người đều kinh ngạc.
Và Thủ trưởng ban chấp hành lại có một chút kích động muốn đỡ trán.
Lại là cô ấy.
Có cô ấy, đương nhiên cũng có Vệ Thường Khuynh.
Trước đây Vệ Thường Khuynh là quân nhân xuất sắc tuân thủ quân lệnh nhất trong quân đội, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, cả chuyện cướp phi cơ này mà cậu ta cũng làm được!
Họ cướp thì cướp đi, sao còn để Tề Vân Diên lộ diện chứ?
Thủ trưởng ban chấp hành không tin chuyện này là sơ sót.
Với bản lĩnh của họ, mười một người còn lại có thể che giấu đến cả bóng cũng không thấy, sao lại không thể che giấu thêm một Tề Vân Diên chứ?
Thế nên, chắc chắn là cố ý.
Ông dám khẳng định, câu mà Tề Vân Diên muốn chuyển đến chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Tướng quân Mạt nhắm mắt, trầm giọng hỏi: “Cô ta nói gì?”
Sĩ quan đến chuyển lời đó cắn răng, như lấy hết can đảm nói: “Cô ta nói, Bành Khố Các biết bản thân đánh không lại Brien, tham sống sợ chết không dám xuất chiến, lại lấy cô ta ra làm cái cớ, vì không muốn mang tội danh này, cô ta quyết định thay quân đội đi trừng trị Brien! Cô ta còn nói, cô ta làm những chuyện này hoàn toàn là vì Liên minh, phi cơ xem như tạm thời mượn dùng, đánh đuổi Brien xong sẽ trả trở lại, cũng xem như không ai nợ ai. Còn về công lao của cô ta, cũng không cần quân đội cảm kích, tiền thưởng cô ta cũng sẽ không nhận.”
Mọi người nghe thấy câu này đều hít sâu một hơi.
Nghe đi, nghe đi.
Cô gái này rốt cuộc là từ đâu tới!
Da mặt sao có thể dày như vậy chứ!
Cô ta cướp phi cơ, đến lúc đó trả lại thì có thể xem như không ai nợ ai sao?
Còn bảo quân đội không cần cảm kích, không cần cho cô ta tiền thưởng?
Tiền thưởng gì chứ!
Không trừng trị cô ta đã là chuyện lạ rồi!
Bành Khố Các thân là một Thiếu tướng, đội trưởng của một đội, không đánh lại Brien, còn tham sống sợ chết không dám xuất chiến? Còn cần một cô gái như cô ta đến giúp hắn đánh?
Cũng không nghĩ thử xem bây giờ Bành Khố Các như vậy rốt cuộc là vì ai!
Đúng là, luận vô sỉ chẳng ai có thể sánh bằng cô!
Trong lòng Thủ trưởng ban chấp hành dở khóc dở cười.
Vốn nổi giận cuồn cuộn, sau khi nghe thấy tin này ông đột nhiên cảm thấy lửa giận đã giảm đi một nửa, chỉ còn lại cảm giác bất đắc dĩ.
Hai đứa trẻ đó rốt cuộc muốn làm gì thế?
Còn nữa, ngoài hai người họ, những người còn lại là ai cũng đã rất rõ ràng, ngoài các đội viên của chiến đội Diệm Ưng trên người còn đang có lệnh cấm bay ra, thì còn có thể là ai đây?
Nhưng lúc này, trong lòng ông cũng đã thả lỏng không ít.
Có Vệ Thường Khuynh và chiến đội Diệm Ưng, lần này Brien chưa chắc có thể đạt được mục tiêu.
Nhưng đội phi cơ chiến đấu của Brien có bốn mươi mốt phi cơ, họ chỉ có mười hai phi cơ, có được không?
Thủ trưởng ban chấp hành lúc này đã lo lắng đến vấn đề này rồi.
Hơn nữa, điều khiến ông có chút không ngờ đến chính là, ông càng lo lắng cho Tề Vân Diên hơn.
Bọn người Vệ Thường Khuynh đều là cao thủ điều khiển phi cơ, cũng có kinh nghiệm tác chiến, nhưng còn Tề Vân Diên thì sao? Cho dù võ nghệ của cô rất tốt nhưng cũng chưa chắc đã có kinh nghiệp điều khiển phi cơ, chứ đừng nói còn phải chiến đấu với Brien.
“Lẽ nào lại thế! Người đâu!”
Giọng nói nổi giận đùng đùng của Tướng quân Mali kéo ông trở về thực tại.
“Truyền lệnh của bộ chỉ huy, toàn lực truy bắt Tề Vân Diên! Nhất định phải đoạt lại phi cơ về!”
“Khoan đã.” Thủ trưởng ban chấp hành trầm giọng lên tiếng: “Lúc này người chúng ta cần đối phó là Brien!”
Tướng quân Mali có chút kinh ngạc: “Điểm này không sai, nhưng, bắt Tề Vân Diên cũng rất quan trọng! Ai biết được sau khi cướp phi cơ họ có làm xằng làm bậy gì không?”
“Họ không đâu.” Thủ trưởng ban chấp hành nghĩ cũng chẳng cần nghĩ liền tiếp lời.
Tướng quân Mạt khẽ híp mắt: “Sao Thủ trưởng ban chấp hành biết họ sẽ không chứ? Tề Vân Diên bây giờ không biết có ôm hận với quân đội không, trên phi cơ có đạn dược thuốc nổ, lỡ như họ tùy ý làm loạn ở thủ đô của Liên minh thì sao?”
Thủ trưởng ban chấp hành lập tức lắc đầu: “Không đến mức đó đâu, cô ấy và người của chiến đội Diệm Ưng có chút giao tình, không chừng sẽ cướp phi cơ của chiến đội Diệm Ưng, theo như tôi biết, chiến đội Diệm Ưng sau khi bị cấm bay, vũ khí mang tính công kích trên phi cơ đã tạm thời tháo dỡ cả rồi...”
Sĩ quan kia vốn không muốn lên tiếng nữa, nhưng nghe đến đây không thể không lên tiếng, cậu ta thầm lau mồ hôi, khẽ nói: “Báo cáo Thủ trưởng ban chấp hành, nhóm người Tề Vân Diên cướp là phi cơ của chiến đội Chick, đạn dược đầy đủ, toàn bộ đều vừa mới kiểm tra tu sửa xong...”
Thủ trưởng ban chấp hành: “...”
Mấy đứa ranh này!
Không cần nói, đây chắc chắn là lệnh của Vệ Thường Khuynh!
Bằng không đám Quân Lương nào dám chứ?
Ánh mắt ông sáng lên, trong lòng bỗng có một chủ ý, nói với sĩ quan đó: “Chuyện này Thiếu tướng Bành đã biết chưa?”
“Thiếu tướng Bành vẫn chưa biết.”
“Đi, báo với cậu ta đi.”
Sĩ quan: “...” Cậu ta đã có thể tưởng tượng được, sau khi nghe tin này, Thiếu tướng Bành sẽ tức giận đến mức nào!
Tướng quân Mạt nhíu mày định ngăn lại: “Thủ trưởng ban chấp hành, bây giờ Thiếu tướng Bành vẫn đang xin nghỉ phép, chuyện này chi bằng tạm thời đừng cho cậu ta biết, chuyện cấp bách bây giờ là tìm thấy Tề Vân Diên, cướp phi cơ trở về.”
“Đó là phi cơ của chiến đội Chick, cậu ta là đội trưởng của chiến đội Chick, xảy ra chuyện này, cậu ta có quyền được biết.” Thủ trưởng ban chấp hành không hề đổi ý, xua xua tay.
Viên sĩ quan đó lập tức chạy ra ngoài.
Không ngoài dự đoán, Bành Khố Các nghe thấy tin này, liền lập tức đứng bật dậy từ sô pha.
Đôi mắt của hắn ta trừng to, siết chặt nắm đấm, suýt chút nữa đã muốn tóm lấy siết cổ viên sĩ quan đó.
“Cậu nói cái gì? Tề Vân Diên đưa người đến cướp phi cơ của chiến đội bọn ta?”
Viên sĩ quan gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, vội lặng lẽ bước về sau một bước.
Trong ngực Bành Khố Các cuồn cuộn dâng lên một luồng khí huyết, yết hầu cũng có chút tanh ngọt, hắn hung hăng trấn áp xuống.
Đã sống ba mươi mấy năm trời, lần đầu tiên có cảm giác bị người ta chọc giận đến muốn hộc máu.
“Tề! Vân! Diên!”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, ăn tươi nuốt sống cô.