Sau khi Mạt Na và Lolita lên xe rời khỏi dinh Thủ trưởng, hai người vẫn luôn rơi vào im lặng.
Qua một lúc lâu, Lolita mới lên tiếng.
“Chuyện hôm nay, là tôi đã quá liều lĩnh.” Đây xem như lời xin lỗi của cô ta.
Mạt Na liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Không chỉ là liều lĩnh, mà hai người vốn không hề nói với tôi, đây là lén lút hành động sau lưng tôi.”
“Bọn tôi vốn cũng không biết Phương Viện Viện lại là con gái của Thủ trưởng! Không phải nói chỉ là cháu gái thôi sao? Hơn nữa còn lớn lên ở một thị trấn nhỏ xa xôi, lần đầu tiên đến thủ đô. Cô ta mở tiệc trà, Thủ trưởng cũng vốn không tham gia, thế nên mới đầu bọn tôi cảm thấy Thủ trưởng vốn không xem trọng cô cháu gái này. Nếu đã như thế, dẫn theo Lục Quang đến đó cũng sẽ không làm người khác chú ý.”
Nói đến đây, Lolita có chút thất vọng, thở dài nói: “Hơn nữa, vốn dĩ bách phát bách trúng, Sâm Tình là loại nước hoa đặc biệt chúng ta đã nghiên cứu hai năm nay, dùng trên người Lục Quang cũng vừa khéo, có thể gọi là hoàn hảo. Sâm Tình và Lục Quang có thể nói là sự kết hợp tuyệt vời của hai vũ khí lợi hại nhất, tôi thật sự không hiểu sao Tề Vân Diên lại không bị ảnh hưởng chứ? Không lẽ cô ta không phải phụ nữ sao?”
Hai tay Mạt Na siết chặt vô lăng, đáy mắt ánh lên một tia u ám: “Nếu cô ta không phải phụ nữ, sao có thể làm cho Vệ Thường Khuynh mê như điếu đổ như vậy được? Tôi có thể nhìn ra, hai người họ đã có tiếp xúc thân thể rồi.”
“Vậy thì kỳ lạ thật.” Lolita liếc nhìn cô ta nói: “Sức hấp dẫn của Lục Quang không phải đích thân cô cũng từng trải nghiệm rồi sao? Ngay cả cô cũng không chịu nổi, huống hồ là Tề Vân Diên?”
Nghe cô ta nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mạt Na có chút khó coi.
Nhớ lại trước kia cô ta không chịu nổi sức hấp dẫn của Lục Quang nên đã lên giường với anh ta, thế nên trong lòng cô ta liền có chút buồn bực khó nói.
Nhưng chút chuyện nhỏ giữa nam và nữ này cô ta vốn không xem trọng, ngủ cũng đã ngủ rồi, dù sao cô ta cũng không giành được Vệ Thường Khuynh, không lẽ còn phải vì anh mà thủ thân như ngọc sao?
Đừng đùa chứ.
“Được rồi, chuyện này không cần nói nữa. Sau khi trở về các người hãy nghiên cứu lại loại thuốc Sâm Tình đó đi, còn nữa, qua lần này cho thấy Lục Quang vẫn chưa hoàn toàn đạt yêu cầu, cấy thêm cho cậu ta một vài yếu tố lạnh lùng, một khía cạnh thu hút khác nữa. Có lúc, lạt mềm buộc chặt và sự lạnh nhạt sẽ khiến phụ nữ thích thú hơn!”
“Tôi biết rồi. Là do chúng tôi suy xét không chu đáo, không ngờ Tề Vân Diên tuổi tác còn nhỏ, lại không thích loại đàn ông này. Sau khi trở về chúng tôi sẽ cải tiến lại.”
“Gần đây tạm thời đừng ra ngoài, bảo Lục Quang ngoan ngoãn ở lại chỗ của anh ta, tôi đoán Tề Vân Diên đã phát hiện anh ta có vấn đề rồi.” Mạt Na đau đầu nói.
Hành động liều lĩnh của họ đã phá hỏng kế hoạch của cô ta.
Lần này xem như rút dây động rừng, Tề Vân Diên chắc chắn đã sinh nghi, hơn nữa cô nhất định sẽ nói lại với Vệ Thường Khuynh, đối đầu với Vệ Thường Khuynh là việc đáng sợ hơn bất cứ chuyện gì.
Xem ra, phía cô ta cũng phải tạm thời trì hoãn lại.
Lolita định nói, Tề Vân Diên chắc không lợi hại thế đâu, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Mạt Na, cô ta cũng không dám nói tiếp nữa.
Mạt Na suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện Thủ trưởng có một cô con gái riêng có thể đem ra làm đề tài bàn tán. Sau khi tôi trở về sẽ bàn bạc lại với bố tôi, mấy ngày nay cô cứ đợi tin tức của tôi, không được tự ý hành động, hiểu không?”
“Vâng.”
Thủ trưởng vội vã đến bệnh viện chuyên biệt, được một loạt vệ sĩ bảo vệ đi tới phòng bệnh của dì Bạch, ông vừa đẩy cửa vào liền thấy dì Bạch đang nằm trên giường bệnh, chú Hồ cũng đang ngồi bên đầu giường nói chuyện với bà ấy.
“Sao ngài lại đến đây?” Nhìn thấy Thủ trưởng, chú Hồ giật mình, vội vã đứng dậy.
Thủ trưởng vội nói: “Chú Hồ, chú cứ ngồi đi.” Ông bước đến bên giường bệnh, nhìn dì Bạch sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Dì thấy thế nào rồi?”
“Ngài không cần lo lắng cho tôi đâu. Bác sĩ đã nói không có vấn đề gì rồi.” Dì Bạch còn nở nụ cười an ủi ông, nói: “Nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Dường như chú Hồ có điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
Sao có thể không có vấn đề gì chứ.
Bác sĩ đã nói, cũng may đưa đến sớm, có thể kịp thời chữa trị, nếu không sau này dì Bạch rất có thể sẽ phải ngồi trên xe lăn suốt đời chỉ bằng một cú ngã này.
Xương cốt của người già vốn rất giòn, dễ gãy, một cú ngã cũng dễ dàng gây ra phiền phức lớn.
Bây giờ tuy không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng cũng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng mới được.
Bạn già chung sống đến từng tuổi này, còn gặp phải kiếp nạn lần này, suýt chút nữa làm ông lên cơn đau tim luôn.
Nhưng, những lời này sao có thể nói ra chứ?
Người ra tay là con gái ruột của Thủ trưởng. Nếu biết chuyện, ngài ấy sẽ càng thấy đau lòng hơn mất.
Thế nên, cuối cùng chú Hồ cũng không nói gì cả.
Nhưng nhìn dáng vẻ của họ, bản thân Thủ trưởng cũng có thể đoán được mấy phần. Hơn nữa, tình trạng của dì Bạch, lát nữa ông ra ngoài hỏi bác sĩ cũng sẽ biết rõ tất cả, chỉ có hai ông bà vẫn ngây thơ cho rằng họ không nói, thì sẽ không ai biết cả.
“Phải rồi, tiểu thư và Vân Diên thế nào rồi? Vân Diên cô ấy không sao chứ?”
Dì Bạch vừa mở miệng, Thủ trưởng liền cười khổ.
Chỉ một câu nói, nhưng lượng tin tức lại rất lớn.
Dì ấy gọi Viện Viện là tiểu thư, nhưng lại gọi thẳng tên của Tề Vân Diên chỉ mới gặp lần đầu, hỏi họ thế nào rồi, sau đó chỉ quan tâm đến Tề Vân Diên, chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện.
Rõ ràng, hai ông bà thích ai, đứng về phía ai đều đã sáng tỏ như ban ngày.
Trong lòng ông chợt muốn hiểu rõ hơn một chút, vô thức nói một câu: “Sau khi hai người vào bệnh viện, Tề Vân Diên đã ra tay với Viện Viện.”
“Hả?” Chú Hồ hốt hoảng kêu lên một tiếng, buột miệng hỏi: “Vậy Vân Diên không sao chứ? Tiểu thư còn có mấy người bạn cũng ở đó nữa, họ cũng hùa vào ra tay với cô ấy sao? Một mình Vân Diên chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi!”
Trợ lý Triệu đứng bên cạnh nghe thấy cũng không nhịn được muốn đỡ trán.
Thủ trưởng đã nói là Tề Vân Diên ra tay với Phương Viện Viện mà! Nhưng chú Hồ lại còn lo lắng một mình Tề Vân Diên sẽ chịu thiệt thòi!
Sau khi chú Hồ nói xong cũng cảm thấy không đúng, lúc phản ứng lại, vừa ngại vừa lúng túng, vội bổ sung thêm một câu: “Tiểu thư không bị thương chứ?”
Không cần thăm dò nữa Thủ trưởng cũng đã hiểu.
Ông thở dài nói: “Chú Hồ, lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chú kể lại cho tôi nghe một lượt đi.” Bây giờ ông đã hoàn toàn không thể tin những gì Phương Viện Viện nói nữa, dù cho con bé có là con gái ruột của mình.
Tuy xem ra chú Hồ có vẻ đứng về phía Tề Vân Diên, nhưng chú ấy vốn là một người rất chính trực, mọi chuyện thế nào chú ấy sẽ kể lại đúng thế ấy, tuyệt đối không thêm mắm dặm muối.
Sau khi nghe chú Hồ kể lại, hai hàng lông mày của Thủ trưởng cũng nhíu chặt lại.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, họ liền trực tiếp đến văn phòng làm việc.
Trên đường, Thủ trưởng nói với trợ lý Triệu: “Tôi càng nghĩ càng cảm thấy Lolita và Lục Quang có vấn đề, cậu cho người đi điều tra hai người đó đi.”
“Thủ trưởng yên tâm, đã cho người đi điều tra rồi ạ.”
“Ý tôi là, điều tra chi tiết một chút, tôi nghi ngờ họ nhằm vào Tề Vân Diên nên mới đến. Cậu phái thêm vài người nữa âm thầm bảo vệ Tề Vân Diên đi.”
Đi điều tra Lolita và Lục Quang có thể lí giải được, nhưng phái người bảo vệ Tề Vân Diên là có ý gì chứ?
Trợ lý Triệu có chút khó hiểu.
Tề Vân Diên đã đánh con gái của Thủ trưởng như vậy, là một người bố vô cùng yêu thương con gái mình, nếu không hận, ít ra cũng nên chán ghét Tề Vân Diên mới đúng, sao Thủ trưởng còn phái người âm thầm bảo vệ cô chứ?