Sao lại nhạy bén thế chứ?
Tề Tiểu Tô cạn lời, nói: “Chỉ là tôi muốn nói, tôi đã để ý Tần Tốc, thế nên thay anh ta bỏ ra số tiền này, cậu cảm thấy lí do này có khiến người khác chú ý không?”
“Phụt.”
Hệ thống Tiểu Nhất bật cười thành tiếng: “Bản Hệ thống có thể chắc chắn, Thiếu soái nghe thấy câu này sẽ không vui.”
Đây là muốn bao nuôi Tần Tốc à.
Tề Tiểu Tô bị giọng cười của nó chọc tức, trừng mắt: “Chỉ có cách này thôi.”
“Chắc vẫn sẽ rất thu hút sự chú ý.”
“Vậy cậu có cách gì khác không?”
“Tạm thời chưa có.”
Đây không phải phí lời sao?
“Cô Tề?” Thấy cô mãi không nói chuyện, Xuân Lệ có chút nghi ngờ nhìn cô: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, nếu cô muốn tham gia tốt nhất nên nhanh một chút.”
Đã không còn nhiều thời gian nữa, vậy cô cũng chỉ có thể dùng cách này thôi.
Tề Tiểu Tô lập tức chỉ vào tài liệu của Tần Tốc, nói: “Không giấu gì cô, tôi đã để ý đến anh chàng này.”
Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu cô cười như gã thần kinh.
Xuân Lệ liền trừng to mắt, không dám tin nhìn cô: “Thế nên, ý của cô Tề là?”
“Tôi không muốn anh ấy xảy ra chuyện.” Tề Tiểu Tô nói tiếp.
Xuân Lệ suy nghĩ một lúc: “Vậy vẫn có cách, cô giúp anh ta chọn một chú ngựa, tốc độ chậm một chút, sau đó chọn làn chạy ở ngoài cùng, vì khúc cua gấp càng dễ xảy ra chuyện...”
“Nhưng cho dù thế, vẫn có khả năng xảy ra chuyện không phải sao?”
“Chuyện này đương nhiên không có cách nào đảm bảo an toàn một trăm phần trăm, đây chính là điểm kích thích trong cuộc thi.” Xuân Lệ giải thích, sau đó mỉm cười nói: “Nhưng, Tần Tốc thật đúng là rất đẹp trai, cô Tề thích anh ta cũng rất bình thường.”
Cái gì vậy chứ...
Lau mồ hôi. Nếu bị hũ dấm kia nghe thấy, thì bất kể cô vì lý do gì, chắc chắn anh ấy cũng sẽ dùng đủ mọi cách để trừng phạt cô mất.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy có bất kỳ nguy hiểm gì, thế nên, tôi muốn có thể giữ anh ấy lại.”
Xuân Lệ kinh ngạc: “Ý của cô là, cô muốn thay anh ta trả tiền vi phạm hợp đồng?”
“Đúng, không sai.”
“Trời ạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” Xuân Lệ kinh ngạc thốt lên, ánh mắt nhìn cô chợt thay đổi.
Tùy tiện vì một người đàn ông chi ra số tiền lớn như vậy, nữ đại gia! Chuyện này trong trường đua của họ chưa từng có tiền lệ!
Tề Tiểu Tô bổ sung thêm một câu: “Nhưng, tôi không muốn quá nhiều người chú ý, thế nên, thân phận của tôi có thể bảo mật không? Các người cứ nghĩ cách nào đó, đổi anh ta là được.”
Nếu như vậy, chắc sẽ không gây chấn động quá lớn?
Xuân Lệ tỏ ý đã hiểu.
Dù sao ý tứ của câu này cũng rất rõ ràng, nếu nhiều người như vậy biết cô bỏ tiền bao một chàng trai, vậy tin đồn không hay chắc chắn không thể tránh.
Nhưng, Xuân Lệ có chút khó xử nói: “Không giấu gì cô.” Cô ta liếc nhìn xung quanh, sau đó tiến đến gần Tề Tiểu Tô, khẽ giọng nói: “Chúng tôi đều đoán, trước đây có lẽ Tần Tốc từng đắc tội với ông chủ, vì mỗi lần ông chủ đều gây khó dễ anh ta, những chuyện nặng nhọc trong trường đua cơ bản đều bảo anh ta đi làm.”
“Vậy sao?” Trong lòng Tề Tiểu Tô đã rõ.
Ông chủ của trường đua ngựa Lạc Phi gây khó khăn với Tần Tốc, cũng là vì kẻ sau lưng ông ta.
Vì Tần Tốc từng là người của chiến đội Diệm Ưng, là thuộc hạ của Vệ Thường Khuynh, thế nên họ đều muốn thẳng tay giày vò anh ta.
Xuân Lệ gật đầu, nói tiếp: “Chắc cô đã biết phải không?”
“Biết cái gì?”
“Tần Tốc trước đây từng là người của chiến đội Diệm Ưng, lúc đó em gái của ông chủ rất thích anh ta, vẫn luôn theo đuổi anh ta. Nhưng Tần Tốc không thích cô ta, thế nên giờ cô ta cũng vừa yêu vừa hận Tần Tốc, có lúc cùng người khác ức hiếp anh ta, nhưng cũng có lúc lại âm thầm giúp anh ta, tóm lại tôi không hiểu lắm.”
Không ngờ ở trong trường đua, chuyện hóng hớt về Tần Tốc lại nhiều như vậy.
Xuân Lệ nói: “Thế nên, tôi muốn nói với cô, cho dù tôi có thể thay cô che giấu trước, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, những người vẫn luôn chú ý đến Tần Tốc chắc chắn sẽ tức giận, họ chắc chắn muốn điều tra thân phận của cô. Cô cũng biết, họ là ông chủ, tôi chỉ là một người làm công, vậy nên...” Cô ta nhún vai nói: “Cô biết đó. Đến sau cùng tôi cũng không có cách nào.”
Tề Tiểu Tô tỏ vẻ đã hiểu.
Cô chỉ cần bây giờ không gây chấn động là được rồi, chuyện sau này người khác có điều tra cô thế nào, cô ngược lại cũng không để ý.
Vì cô tin tuyệt đối không ai có thể tra ra lai lịch của cô.
Chỉ có thể nói tiền của cô từ đâu đến làm cho họ cảm thấy rất ngờ vực.
Nghĩ đến đây, Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm thấy ít nhất cô cũng nên có một căn nhà, một người vốn thuê phòng sống như vậy chắc chắn người ta sẽ cảm thấy kỳ lạ, có tiền như vậy, còn phải ở nhà thuê sao? Hơn nữa còn là căn phòng giá rẻ nữa.
“Tiểu Nhất, có thể mua cho tôi một căn nhà tốt một chút được không?”
“Bây giờ sao?”
“Phải, ngay bây giờ, thời gian giao dịch nếu có thể xâm nhập vào máy tính để sửa vậy thì càng tốt.”
“Được. Bây giờ có giao dịch online, tất cả quá trình có thể thao tác trên mạng, bản Hệ thống có thể sửa tất cả ghi chép trước đây.” Hệ thống Tiểu Nhất suy nghĩ một lúc nói: “Không đúng, cô đã có nhà rồi mà.”
Tề Tiểu Tô ngây ra một chút, đã hiểu ý của nó.
Thẻ thủy tinh.
Cô vốn có một tấm thẻ dị.
Có thể nói thẻ tủy tinh không có đăng ký tên thật cố định, không giống với bọn người Vệ Thường Khuynh, như là thẻ chứa cuối cùng của những người giống Vệ Thường Khuynh cũng vậy, chỉ cần lấy được thẻ, sau khi mở khóa sẽ lập tức mở ra thân phận của chủ thẻ thủy tinh, giống như anh còn bảo Hệ thống Tiểu Nhất thiết kế nghiệm chứng thân phận, thế nên cho dù người khác bẻ khóa nó, một khi sử dụng, cũng mặc định là thân phận của Vệ Thường Khuynh, thế nên trên lịch sử hệ thống cũng sẽ có dấu vết sử dụng, nếu không phải đích thân Vệ Thường Khuynh thao tác, có nghĩa là có kẻ trộm thẻ sử dụng.
Trừ khi kỹ thuật đối phương quá mạnh, như Hệ thống Tiểu Nhất có thể đem tất cả tư liệu của Vệ Thường Khuynh đổi thành tư liệu của mình, cũng có thể sở hữu tài sản của anh.
Nhưng thẻ dị thì khác.
Tuy thẻ dị cũng có bảo mật, bằng không trước đây Hệ thống Tiểu Nhất cũng không cần giải thích khó hiểu như vậy. Nhưng, nó là một tấm thẻ vô danh không cần kiểm chứng, ai cầm là của người đó, tài sản bên trong cũng chỉ đăng ký trong tài khoản thẻ này, cũng có nghĩa là, ví dụ bên trong có một trăm tỷ, vậy thông tin đăng ký tài khoản sẽ là: Chủ thẻ, số chủ thẻ chứa cuối cùng ******.
Nếu bên trong có bất động sản, tên chủ thẻ cũng là: Số chủ thẻ chứa cuối cùng ******.
Chứ không có tên cụ thể của ai.
Cũng có nghĩa là, ai mở khóa thẻ này, tất cả tài sản sẽ là của người đó.
Thế nên, suy đoán trước đây của Hệ thống Tiểu Nhất đều là sai.
Ban đầu nó không ngờ Tề Tiểu Tô lại lấy được tấm thẻ này.
Nghe nói, trước đây thẻ dị là do một vị tai to mặt lớn vì đặt cược một ván rất lớn đã chế tạo ra, mỗi người chuyển vào thẻ một số tiền, ai thắng thì thuộc về người đó, thẻ này có thể tặng cho.
Sau khi chuyển mấy đời chủ, tài sản trong thẻ càng ngày càng nhiều.
Bây giờ tất cả đều thuộc về Tề Tiểu Tô.
Đương nhiên, mật mã của loại thẻ này cũng tương đối khó mở, thế nên muốn thất lạc cũng khó. Nhưng ai ngờ lại bị Tề Tiểu Tô giành được chứ? Ai ngờ cô lại có một trợ thủ đắc lực như Tiểu Nhất chứ?
“Cậu tra được trong đó có thông tin bất động sản sao?” Tề Tiểu Tô vui mừng.
Người khác muốn điều tra cô, cô cũng phải có một nơi dừng chân chứ, không thể trở về chung cư của Vệ Thiếu soái nữa.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Vừa mở khóa một cột bất động sản. Tự cô chọn đi, muốn đến căn nhà nào?”
Còn có thể chọn à...