Bà Vệ làm chủ, đã lấy mợ Vệ về.
Câu này vừa thốt ra liền khiến hai người một Hệ thống đều đùng một cái ngây ra.
Trong phòng, một lúc lâu vẫn không có ai lên tiếng nói gì.
Chỉ có bầu không khí gần như càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Sau khi Chúc Niệm Tề bắn ra câu này liền cảm thấy hình như bản thân đã nói sai, thoáng cái cũng nín thở.
Anh ta vốn cho rằng Tề Tiểu Tô sẽ nổi trận lôi đình, thế nên đã vô thức chuẩn bị sẵn tâm lý, định sẽ chịu đựng cơn giận của Tề Tiểu Tô, ai ngờ Tề Tiểu Tô lại chỉ dùng ánh mắt như cười như không, cứ thế nhẹ nhàng nhìn sang Vệ Thường Khuynh.
Cơn thịnh nộ ngược lại từ trên người Vệ Thường Khuynh truyền đến.
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh đen như mực, thở cũng nặng nề hơn, ánh mắt u ám lóe lên tia phẫn nộ, nhìn dáng vẻ cứ như sắp xé xác ngươi ta vậy.
Anh ta vốn cảm thấy không thể nói tiếp được nữa, nhưng miệng lúc nào cũng nhanh hơn não, trước khi bản thân kịp phản ứng lại đã ngây ngốc nói một câu: “Mọi người đều biết đó là mợ Vệ rồi...”
Thế nên, tất cả mọi người đều biết Vệ Thường Khuynh đã cưới vợ sao? Hơn nữa, mợ Vệ này còn dùng danh phận này công khai luôn rồi sao?
Vệ Thường Khuynh vô thức nhìn sang Tề Tiểu Tô.
Chỉ có bản thân anh hiểu rõ, Tề Tiểu Tô nhìn có vẻ chuyện gì cũng nghe lời anh, giữa hai người dường như anh vẫn luôn chiếm địa vị chủ đạo, nhưng, đó là vì trước nay vẫn chưa chạm đến giới hạn của Tề Tiểu Tô, cô ấy vẫn luôn ở trạng thái đang học hỏi, thế nên tất cả mọi việc cô ấy đều có thể nghe anh, hoặc đi theo tiến độ của anh.
Nhưng nếu giẫm phải giới hạn của cô ấy, giẫm lên nguyên tắc của cô ấy, cô ấy còn bướng bỉnh hơn cả anh! Kiên định hơn cả anh!
Trong tính cách của cô ấy cũng có một mặt rất ngang ngược, chỉ là chưa có cơ hội bộc lộ ra ngoài thôi!
Ở bên cô lâu như vậy, anh cũng chỉ mới một hai lần chạm đến mặt tính cách này.
Lần đầu tiên là hồi trong hầm mỏ sau núi thị trấn Minh Quang, lúc đó hầm mỏ đã sắp sụp rồi, rất nguy hiểm, người bình thường vốn đã bỏ chạy giữ mạng, một cô gái như cô trong tình huống đó lại cắn răng kiên trì, nhất định phải cứu được anh ra ngoài.
Lần thứ hai chính là vào lúc cô bị truy sát, sợ để lộ không gian, dù tính mạng bị nguy hiểm cũng không chịu vào trong không gian.
Thế nên, Tề Tiểu Tô có giới hạn và sự kiên trì riêng của cô.
Nếu chuyện này xử lý không được tốt, có lẽ có hai khả năng, hoặc là cô sẽ không từ bỏ anh, sự ngang ngược và quật cường trong tính cách đều sẽ được bùng nổ dữ dội, rất có khả năng chuyện này sẽ rối tung lên, kết quả anh cũng không thể tưởng tượng nổi.
Khả năng thứ hai chính là, cô thất vọng về anh, sau đó không nói tiếng nào mà rời xa anh.
Chuyện này cũng rất có khả năng, vì về phương diện tình cảm cô cũng là người hoàn toàn không chấp nhận sự phản bội.
Thế nên lúc này anh vừa cảm thấy tức giận, lại vừa cảm thấy sợ hãi, hai người ở thế kỷ 21 đã trải qua nhiều chuyện như vậy đều có thể vượt qua, tình cảm vẫn luôn rất vững chắc, tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng nếu ở đây anh thật sự trở thành người đã có vợ thì sao?
Anh có một dự cảm, mẹ anh không phải người bình thường, ít nhất có thể trực tiếp tới tìm Thủ trưởng của ban chấp hành thì sao có thể bình thường được.
Thế nên, trong lúc anh không có ở đây, việc bà thật sự cưới một cô vợ cho anh và hợp pháp hóa mối quan hệ này là rất có khả năng.
Nếu trong lúc bản thân anh không có ở đây, đã có vợ rồi thì sao?
Cho dù không liên quan đến anh, cho dù anh cũng không biết gì, nhưng, thân phận đã có vợ cũng đã trở thành sự thật. Vậy, về mặt pháp lý thì Tề Tiểu Tô lại trở thành người thứ ba rồi.
Chuyện này đối với cô mà nói tuyệt đối như sấm giữa trời quang.
Đương nhiên với anh cũng vậy.
Người con gái duy nhất mà anh yêu không hiểu sao lại trở thành kẻ thứ ba, ngược lại một cô gái anh không yêu lại trở thành vợ của anh, sao anh có thể chịu được?
Anh bỗng nhìn Tề Tiểu Tô với ánh mắt hoang mang.
Đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô nhìn thấy ánh mắt này của anh.
Trong lòng cô đúng là đang nổi sóng ầm ầm.
Nhưng, cô cũng không ngờ rằng bản thân lại có thể bình tĩnh như vậy.
“Anh nhìn em làm gì chứ? Em nghĩ, giờ cũng không thích hợp đến thăm bác gái với thân phận bình thường nữa rồi, anh nói phải không?”
Bốn chữ cuối cùng, giọng cô hơi cao lên, cái giọng điệu này khiến Vệ Thường Khuynh chợt có dự cảm không lành.
“Sao không thích hợp chứ? Trước hết em là vợ của anh, sau này là con dâu của bà ấy, bà ấy không có quyền quyết định mối quan hệ của chúng ta, bất luận bà ấy có thừa nhận hay không, em cũng là vợ của anh. Hoặc là chúng ta không cần trở về, cũng không cần đến gặp bà ấy nữa.” Lúc này Vệ Thường Khuynh thật sự không muốn trở về nữa.
Vốn dĩ kế hoạch của họ là sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đám người Khương Thất mới trở về xem thử, dù trước đây tình cảm giữa hai mẹ con không được tốt đi chăng nữa, nhưng thật lòng thì anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho mẹ mình.
Nhưng bây giờ anh thật sự rất giận, thật sự không muốn trở về nữa.
Có thể gây ra nhiều chuyện như thế thì bà ấy căn bản là không có vấn đề gì rồi.
Chứng tỏ bà ấy thật sự rất lợi hại.
Tề Tiểu Tô như cười như không nhìn anh nói: “Đừng, sao có thể không về thăm được?”
Nói xong câu này, cô xoay người sang Chúc Niệm Tề, có chút hiếu kỳ hỏi: “Không phải nói anh ấy đã trở thành kẻ phản bội Liên minh rồi sao? Sao bà Vệ lại không bị liên lụy? Lại còn có người dám lấy anh ấy vào lúc này nữa chứ?”
Chúc Niệm Tề cảm thấy không nên nói cũng đã nói ra rồi vậy chi bằng nói cho rõ ràng một chút. Anh ta quyết định nói tiếp: “Lúc đó tình cảnh của bà Vệ cũng không được ổn lắm, Bành Khố Các vẫn luôn cho lính bao vây Vệ gia, bà ấy đi đâu cũng có binh lính đi theo, còn ngày ngày đòi bà giao chứng cứ Vệ Thiếu soái cấu kết với tinh tặc bên ngoài ra, hình như có một lần dồn ép gay gắt, bà Vệ đã tát Bành Khố Các một bạt tai, chọc giận Bành Khố Các, thế nên Bành Khố Các liền báo cáo lên trên, nói Vệ Thiếu soái đã có thể phản bội Liên minh, không chừng mẹ của anh ta cũng đã phản bội Liên minh, kiến quyết đòi bắt bà ấy đi.”
Vệ Thường Khuynh nghe đến đây, nắm đấm vô thức siết chặt lại.
“Chính vào lúc này, bà Vệ đổ bệnh, có thể do tức giận quá thành ra sinh bệnh, cũng có thể do lo lắng quá nhiều, hoặc là vì ban đầu tin dữ của Vệ Thiếu soái đã gây đả kích quá lớn. Nhưng, lính của Bành Khố Các vẫn luôn canh giữ Vệ gia, không cho bà ấy ra ngoài, cũng không cho bà ấy đến bệnh viện.”
“Chính vào lúc này, cô Mạt Na mới đứng ra, cô ấy vào trong gặp bà Vệ. Chẳng bao lâu sau, bà Vệ đã tuyên bố bà ấy thay con trai đã chết cưới cô Mạt Na, Vệ gia cũng thừa nhận thân phận mợ Vệ của cô ấy.” Nói đến đây, Chúc Niệm Tề liếc sang Vệ Thường Khuynh, cảm thấy nếu mình còn nói tiếp nữa sẽ rất nguy hiểm mất, không biết có khi nào đột nhiên bị anh đấm bay luôn không?
“Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?” Tề Tiểu Tô lại giục anh ta.
Chúc Niệm Tề đành căng da đầu tiếp tục nói.
“Cô Mạt Na vì thân phận địa vị đặc biệt, dùng bản thân làm chứng cứ thuyết phục, không phải họ hàng cũng sẽ làm phản đồ theo, Bành Khố Các bị áp lực đến từ cô ấy, lúc này mới bất đắc dĩ lui binh. Trong giới chính trị vẫn còn có người luôn tin tưởng và ủng hộ Vệ Thiếu soái, những người này cũng vì thế đều đã thừa nhận thân phận của cô Mạt Na, đồng thời cũng rất tôn trọng cô ấy, cảm kích cô ấy vào lúc này còn bằng lòng đứng ra bảo vệ Vệ Thiếu soái...”