Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 935: Chương 935: Liên minh - Muốn có đứa bé của thường khuynh




“Đội trưởng, ngộ nhỡ trong những chiếc xe đó có người thì sao?” Có người do dự hỏi.

“Cho nên chuyện này còn cần tôi dạy các cậu à? Không biết kiểm tra? Không biết kêu gọi đầu hàng hả?” Bành Khố Các lạnh lùng nói: “Cho dù bên trong xe có người, thì ngăn cản tôi bắt người cũng là cản trở quân vụ!”

“Rõ.”

Chỉ một lát đã vang lên tiếng kêu gọi đầu hàng của bọn họ.

Cho nên tất cả sự chú ý gần như đều tập trung ra phía sau.

Bành Khố Các trợn to mắt! Không đúng! Đội xe đó....

“Trực tiếp bắn nổ đội xe đó! Phi cơ số ba, số bốn, lập tức tấn công về phía đài quan sát!” Bành Khố Các gào lên ra lệnh vào bộ đàm.

Nhưng, lúc này đã muộn rồi.

Vệ Thường Khuynh đã lái xe bay rời khỏi đài quan sát, ra khỏi phạm vi giám sát của hắn rồi.

Mà tất cả camera cũng đã khôi phục lại bình thường, bọn họ nhìn thấy tất cả các hướng đều có xe đang lái qua đây, tiến sát về phía bọn họ.

Có thể thấy trong tất cả những chiếc xe đó đều không có người.

Xe trống.

Nhiều xe không như vậy, còn có xe vận chuyển ngựa, xe công việc trong trường đua ngựa đều lái về phía bọn họ.

“Phía cửa Tây có rất nhiều xe đang chạy ra!”

“Phía cửa Bắc có hai cái xe có khả năng là của cậu Thế Trạch đang đi ra, có cần chặn lại không?”

“Phía cửa Đông cũng có rất nhiều xe đang chạy ra, đội trưởng, không phải đều ngăn tất cả lại đấy chứ?”

Các hướng đều có tiếng người gấp gáp báo cáo.

Nhiều xe đồng thời chạy ra từ các cửa như vậy, khiến cho bọn họ không kịp đối phó. Hơn nữa, ở đây có rất nhiều xe đều lắp kính một chiều, người ngoài không dễ dàng nhìn thấy bên trong xe có người hay không hay là ai.

Cho dù bọn họ muốn ngăn cản, nhất thời cũng không có nhiều người như thế.

“Con nhỏ đó nhất định muốn dùng chiêu loạn lạc này để thừa cơ chạy ra ngoài! Chặn tất cả xe lại! Kiểm tra kỹ từng xe một!” Bành Khố Các gào lên.

Muốn thừa nước đục thả câu, lợi dụng loạn lạc mà chạy đi à?

Đừng tưởng là dùng nhiều xe như vậy thì có thể đạt được mục đích!

“Đội trưởng, tất cả xe đều không dừng lại! Đều đang lao qua đây!”

“Không phải có rất nhiều cái là xe không sao? Trực tiếp cho nổ! Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng lao ra ngoài!”

Thủ đoạn của cô gái đó đó cao hơn so với dự đoán của hắn! Nếu như để cho cô chạy ra khỏi trường đua ngựa, chạy ra khỏi phạm vi bao vây, Liên minh các hành tinh lớn như vậy, muốn tìm cô sẽ khó hơn nhiều. Đương nhiên, hắn nắm chắc cuối cùng có thể bắt được cô, nhưng hắn không muốn đợi, một đêm cũng không muốn đợi, một ngày cũng không muốn đợi.

Nếu như bây giờ không bắt được cô thì khó mà giải mối hận trong lòng hắn được!

Nếu như tối nay không thể hành hạ cô, mặt mũi của hắn còn để ở đâu được nữa?

Hắn muốn dùng người phụ nữ này để nói cho cả Liên minh biết, không ai có thể khiêu chiến quyền uy của hắn được! Ai động vào hắn đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Không phải chỉ là một đống xe không thôi sao?

Hắn sẽ cho nổ luôn!

Đây là việc quân sự!

Sau chuyện này, bên chỗ Tướng quân Mali sẽ thu dọn cho hắn! Quân đội của Liên minh các hành tinh có tiền! Còn sợ không đền nổi những chiếc xe này chắc?

“Rõ!”

Phi cơ số năm, số sáu nhận được mệnh lệnh, xông ra ngoài như chim ưng, họng súng loại nhỏ có lực sát thương nhắm ngay vào những chiếc xe lao ra kia, không chút do dự ấn vào chốt bắn.

Ầm ầm!

Ầm!

Tiếng nổ lần lượt vang lên làm cho những con ngựa trong trường đua ngựa cũng bị giật mình hí lên.

Khách ở bên trong vốn dĩ vì bao vây mà bị nhốt vẫn không thể rời đi cũng đều bị kinh sợ, có người thậm chí bị doạ nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

“Chuyện gì thế?”

“Nổ? Tiếng nổ!”

Người nhìn về phía cửa giương mắt đờ đẫn, có người hoảng sợ ôm đầu chạy.

Ánh lửa ngút trời, có mảnh vỡ bị nổ bay, cắt qua không trung đập vào cửa kính.

Mặc dù kính của trường đua ngựa là kính cao cấp tăng cường thêm chống vỡ, nhưng lực bắn như vậy vẫn khiến cho kính bắt đầu vỡ nứt từ bên trong, giống như mạng nhện.

“Sắp đánh nhau rồi à?”

“Có phải là tinh tặc tập kích không?”

“Là Brien à?”

“Chạy mau!”

“Chạy cái gì! Không phải Thiếu tướng Bành đang dẫn binh ở bên ngoài sao?”

Thế Trạch nhìn thấy hình ảnh trong camera, anh ta hóa đá một hồi lâu, sau khi phản ứng lại liền tức giận cực độ: “Bành Khố Các điên rồi!”

Lẽ nào lại như vậy!

Ức hiếp người quá đáng vừa thôi!

Điên cuồng bắn phá bên ngoài trường đua ngựa của anh ta như vậy, hắn muốn làm gì hả!

“Ông chủ, xe của anh...” Trợ lý của anh ta chỉ vào một cái camera, bên trong, chiếc xe riêng được đặt thêm hệ thống bay mà Thế Trạch thích nhất bị một loạt súng máy bắn quét.

“Xe của tôi!”

Đó là “người vợ” anh ta yêu nhất!

Thế Trạch đập mạnh lên bàn kiểm soát: “Gọi đến phòng làm việc của ban chấp hành cho tôi! Tôi muốn khiếu nại! Tôi muốn khiếu nại quân đội!”

Anh ta giận điên lên rồi cũng không nghĩ đến việc gọi điện thoại cho cậu ruột của mình là Tướng quân Mali nữa.

Trực tiếp gọi đến phòng làm việc của Thủ trưởng ban chấp hành luôn!

Mà lúc này, Thủ trưởng cũng đang nhận được một cuộc điện thoại.

Một cuộc điện thoại cá nhân.

Bên ngoài, bữa tiệc trà chiều nhỏ mà ông ấy tổ chức cho cháu gái của mình sắp bắt đầu.

Khách khứa sắp đến cả rồi.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói nghe hơi kìm nén.

“Nghe nói ông muốn chọn một nửa cho cháu gái ông, ông thật sự để tâm đến nó đấy.”

Thủ trưởng của Liên minh các hành tinh đứng ở sau tấm kính, đút hai tay trong túi quần, tai nghe đeo sát bên tai phải, tóc mai đã hơi bạc trắng. Nhưng như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú nho nhã của ông ấy.

Đây là một người đàn ông mặc dù đã không còn trẻ, nhưng phong độ và khí chất đều vô cùng xuất sắc.

Hai con ngươi sâu thẫm lộ ra thần thái nhìn xa trông rộng, dáng người thon dài mặc âu phục màu xanh bảo thạch, giầy da màu đen không nhiễm chút bụi nào, là một người đàn ông khuôn khổ.

“Tôi để tâm đến nó không phải là chuyện nên làm sao? Nó cũng đã phải chịu không ít tủi hờn rồi.” Thủ trưởng nói. Giọng ông cũng rất dễ nghe, mang từ tính ôn hoà.

“Chuyện nên làm? Tủi hờn?” Giọng nói trong điện thoại hơi dừng lại một chút: “Vậy thì tôi không tủi hờn hả?”

Thủ trưởng khẽ thở dài, nói: “Tôi biết.”

“Ông biết? Vậy thì tốt, nếu như tôi bảo ông gả cháu gái của ông cho con trai tôi, ông có đồng ý không?”

Thủ trưởng ban chấp hành cau mày lại. Nhưng cho dù là cau mày, cũng vẫn khiến cho người ta cảm thấy rất có sức hấp dẫn.

“Đừng nói mấy lời giận dỗi trẻ con như thế.”

“Tôi đây mà là giận dỗi trẻ con à? Đây là giận dỗi trẻ con hả? Bây giờ tôi không có gì cả, tôi muốn có cháu trai thì có gì là không đúng chứ? Ông vẫn có con gái, đương nhiên ông không phiền muộn gì rồi!”

“Thường Khuynh đã không còn nữa rồi, bà muốn cháu trai thế nào chứ?”

“Trong lòng ông biết rõ! Tôi có cách để có cháu trai!”

“Năm đó bà làm chuyện kia với nó vốn dĩ tôi cũng không đồng ý, nếu như nó biết có thể sẽ rất hận bà đấy.”

“Ông nói linh tinh!” Người trong điện thoại có chút mất khống chế kêu lên: “Sự thật chứng minh quyết định năm đó của tôi là chính xác! Bởi vì có cái quyết định đó cho nên bây giờ tôi mới có cơ hội có được cháu trai! Cả đời này tôi đã không có được hạnh phúc, chồng cũng bỏ tôi mà đi, con trai chết trận, còn bị gánh tiếng oan phản quốc, tôi còn cái gì nữa chứ?”

Thủ trưởng ban chấp hành nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Người trong điện thoại vì quá bức xúc nên cũng thở dồn dập hơn.

Sau một hồi im lặng, Thủ trưởng mới thở dài, nói: “Không phải bà đã tìm Mạt Na rồi sao?”

“Đúng là tôi đã tìm tới con bé thật. Vậy ông đồng ý giao đồ của Thường Khuynh cho tôi rồi hả? Không có thứ kia, làm sao tôi khiến cho Mạt Na mang thai con của Thường Khuynh được chứ?”

Nhắc tới cái này, Thủ trưởng ban chấp hành lại im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.