Nói nghiêm trọng như vậy, đám Quân Lương làm sao dám từ chối?
“Đi thì đi thôi, nhưng mà, chúng tôi sợ đến lúc đó bà ấy lại lấy lí do này ra yêu cầu chúng tôi gọi Mạt Na là mợ Vệ, đến lúc đó chúng tôi phải làm sao?”
Bây giờ họ đã nhận Tề Tiểu Tô là mợ Vệ rồi.
Nhưng bên kia là mẹ của Vệ Thiếu soái đó, họ không dám trái ý bà đâu.
“Hơn nữa chúng tôi cứ thấy giọng điệu của bà ấy khi nói đến cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành rất không thoải mái.” Xa Vũ bổ sung thêm.
Tề Tiểu Tô sững người: “Cháu ngoại của Thủ trưởng ban chấp hành?”
Chính là cô gái mà Thế Trạch hiểu nhầm mà.
Ban đầu Thế Trạch hiểu nhầm rằng cô là cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành, cho nên mới đứng về phía cô, giúp đỡ cô. Nói ra thì, tuy rằng chưa gặp mặt, cũng chưa từng giao lưu, nhưng cô và vị thiên kim tiểu thư đó đã có chút dính dáng đến nhau rồi.
Nhưng mà, không phải vị tiểu thư đó chưa từng đến đế đô sao? Cũng chưa từng lộ mặt, đến Thế Trạch cũng không biết cô ấy trông thế nào, lẽ nào bà Vệ quen cô ấy?
“Đúng vậy, vị tiểu thư ấy tên là Phương Viện Viện, chiều qua đã lộ diện dưới sự dìu dắt của Thủ trưởng ban chấp hành, tổ chức một bữa tiệc nhỏ, Tướng quân Mạt, Tướng quân Mali với cô Mạt Na đều tham gia. Có lẽ hôm qua ở buổi tiệc trò chuyện với cô Mạt Na rất vui nên hôm nay cũng mời cô ấy tới tiệc sinh nhật của cô Mạt Na. Chỉ là, khi bà chủ nhắc tới cô ấy, cứ có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.” Quân Lương nghi hoặc: “Thật đó, tôi thực sự nghe ra được cảm giác đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Bà chủ yêu cầu chúng tôi, trước mặt cô Phương, nhất định phải gọi cô Mạt Na là mợ Vệ, hơn nữa...” Quân Lương nói đến đây, không khỏi đưa mắt nhìn Tề Tiểu Tô, không biết phải nói tiếp thế nào.
Hóa ra trước đó trong điện thoại họ không nói hết với Vệ Thường Khuynh.
Câu tiếp theo sau đây mới là trọng điểm nhỉ.
Ánh mắt Tề Tiểu Tô lóe lên: “Nói.”
Cứ ấp a ấp úng như thế là sao.
Quân Lương gom hết can đảm: “Bà chủ bảo chúng tôi khi nói chuyện với cô Phương nhớ để lộ vài chi tiết, thứ nhất là đội trưởng và cô Mạt Na đã có quan hệ thân thiết từ lâu, trước khi đội trưởng gặp chuyện không may đã tiết lộ với chúng tôi, anh ấy muốn cầu hôn cô Mạt Na ở bữa tiệc sinh nhật cô ta. Thứ hai, đội trưởng từng tặng cô Mạt Na rất nhiều quà, mỗi món quà đều do anh ấy dày công lựa chọn. Thứ ba, đội trưởng từng nói thích trẻ con, muốn cô Mạt Na sau khi kết hôn có thể suy xét đến chuyện sinh con...”
Anh ta nói hết một lèo.
Chỉ là, đến Tề Tiểu Tô cũng không ngờ, Vệ Thường Khuynh đang ngồi trước mặt Mạt Ca Lạc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, thực chất đang nghe đối thoại của họ!
Anh biết ngay trong điện thoại họ không nói hết câu!
Nghe hết một, hai, ba, Vệ Thường Khuynh cảm thấy trong lòng mình bỗng chốc như có đám lửa đang cháy lên.
Bà rốt cuộc muốn làm gì?
Có ý gì đây?
Những lời này nếu truyền ra ngoài, những cái khác không nói, chỉ riêng điều thứ nhất thôi, anh và Mạt Na đã có quan hệ thân thiết từ lâu, điều này nếu được lan truyền rộng rãi, cho dù Tiểu Tô biết rằng nó không phải sự thật, cũng sẽ không vui!
“Vệ Thiếu soái gọi tôi vào đây để nhìn anh ngồi suy nghĩ sao?” Mạt Ca Lạc ngồi trước mặt anh có chút cạn lời. Trong mắt anh ta, Vệ Thường Khuynh sau khi bước vào cứ ngồi mãi ở đó, cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Vệ Thường Khuynh hít một hơi thật sâu, tạm thời đè lửa giận xuống: “Chẳng qua đang nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu thôi. Mạt thiếu đã từng nghĩ đến việc, nếu như anh không về nhà họ Mạt, sau này một đống tiền tài của tập đoàn tài chính Mạt thị phải làm sao?”
“Không phải tôi đã quay về rồi sao? Bố tôi trông vẫn không tệ đâu, vẫn sống được đến lúc tôi nghĩ cách quay trở về.” Mạt Ca Lạc đáp.
“Ý của anh là, tập đoàn tài chính Mạt thị sau này vẫn là của anh?”
“Tất nhiên là thế rồi.”
“Nhưng tin tức tôi nhận được không phải như thế, Mạt thiếu, hiện tại anh đã không còn là người thừa kế của tập đoàn tài chính Mạt thị nữa rồi, người thừa kế hiện tại là em trai của anh, Mạt Tiêu. Nếu như Mạt Tiêu có chuyện gì, vậy thì, em trai thứ ba của anh Mạt Quân sẽ lên nắm quyền.”
Nghe lời anh nói, Mạt Ca Lạc đứng phắt dậy, nhìn anh bằng đôi mắt phẫn nộ: “Vệ Thiếu soái đang nói linh tinh cái gì thế?”
Mạt Tiêu?
Mạt Quân?
Ai thế? Sao anh ta không biết! Anh ta căn bản không biết mình có hai đứa em trai này!
Trên phương diện thừa kế gia nghiệp, Mạt gia rất trọng nam khinh nữ, làm con gái nhà họ Mạt, sau khi trưởng thành có thể nhận được một phần tiền tài, nhưng, tập đoàn tài chính Mạt thị tuyệt đối không có phần của họ. Chỉ truyền cho con trai thôi.
Nếu như không có con trai, vậy thì sinh tiếp.
Y học phát triển như thế, muốn có con trai đâu khó gì.
Chỉ là, sau khi anh ta ra đời, lão đại nhà họ Mạt cảm thấy có người thừa kế là đủ rồi, không gây thêm sức ép nữa, anh ta có em gái, nhưng không có em trai.
Lão đại trước nay rất coi trọng anh ta, mà từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng để bố mình phải thất vọng, chỉ trừ lần cuối cùng...
Mạt Ca Lạc trước nay luôn coi mình là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Mạt thị, bây giờ anh lại nói với anh ta rằng anh ta còn hai đứa em trai nữa, nhất thời, anh ta căn bản không muốn tin sự thật này.
Trên ban công, Tề Tiểu Tô khó khăn lắm mới hoàn hồn được.
Bà Vệ muốn họ nói với Phương Viện Viện những điều này, rốt cuộc có ý gì?
Giống như Vệ Thường Khuynh đã đoán trước, tuy rằng cô biết rõ những thứ này không phải sự thật, nhưng để người khác đồn đãi rằng người đàn ông của cô từ lâu đã có quan hệ thân mật với người phụ nữ khác, tất nhiên cô không hề bằng lòng.
“Hai người đã đồng ý rồi?” Ánh mắt của cô quét qua đám người Tần Tốc.
Ánh mắt đó khiến ba người họ lạnh run lên.
Họ dám khẳng định rằng, nếu họ nói mình đã đồng ý rồi, vậy thì tiếp sau đây tuyệt đối rất khó sống, chưa biết chừng Tề Tiểu Tô sẽ ra tay chém họ ra làm tám mảnh.
“Không có, không có, chúng tôi nào dám đồng ý chuyện này!”
“Thật sự chưa đồng ý đâu.”
“Đúng vậy, đây là bịa đặt, tung tin đồn nhảm về đội trưởng, làm sao chúng tôi đồng ý được. Đội trưởng trước kia thực sự không có gì với cô Mạt Na!”
Ba người vội vàng bày tỏ thái độ.
“Coi như mấy người thức thời.” Tề Tiểu Tô hừ một tiếng.
“Nhưng mà, chúng tôi thực sự không biết phải làm thế nào, mợ Vệ à, đến lúc đó nếu bà chủ cứ ép chúng tôi nói, chúng tôi phải làm sao?”
Ngoài việc không dám đối đầu với mẹ của đội trưởng, họ còn sợ Mạt Na dùng thế lực chèn ép họ.
Tuy rằng đội trưởng đã về rồi, nhưng vẫn chưa thể xuất hiện, bề ngoài họ vẫn là đám lính lác bị cấm bay, bị theo dõi “bơ vơ không nơi nương tựa”, có thể làm gì được?
Tề Tiểu Tô nắn khớp ngón tay, cùng cục cùng cục.
Ba người kia nghe mà run rẩy.
Cô ấy muốn đánh bà Vệ sao?
Con dâu đánh mẹ chồng, không tốt lắm thì phải?
“Mợ Vệ...” Bình tĩnh, bình tĩnh đi mà!
Tề Tiểu Tô trừng mắt nhìn qua: “Tôi và A Khuynh đi cùng các cậu.”
“Hả?” Ba người kia tròn mắt.
Đi cùng?
Không sợ đội trưởng bị lộ sao?
Hơn nữa, vợ thật và vợ giả hợp lại, tình hình cũng quá... không thể tưởng tượng nổi!
Vệ Thường Khuynh và Mạt Ca Lạc bàn bạc rất lâu.
Tề Tiểu Tô nói chuyện với đám Tần Tốc xong, quyết đoán về phòng ngủ bù. Phải có tinh thần, đến nhà họ Vệ phải đấu một trận.
Lúc cô tỉnh lại, phố đã lên đèn.
Tề Tiểu Tô bật dậy.
Sao mới ngủ một lúc đã như chết giấc đi vậy?