Tề Tiểu Tô liếc nhìn Terra.
Hệ thống Tiểu Nhất ngẩn ra: “Cô muốn ra tay với Terra à?”
Không sai, cô chính là muốn ra tay từ phía Terra. Hôm nay lúc nghe thấy Bành Khố Các đến cô đã biết hắn sẽ dẫn Terra đi cùng rồi, trước kia cô từng suy nghĩ đến việc bắt Terra làm con tin, sau đó biết Terra là một bình giấm, cô có cách còn hay hơn nữa, có thể không cần đưa Terra đi, cứ chọc tức cô ta là được rồi.
Bành Khố Các có thể có ngày hôm nay cũng là vì dựa vào bố vợ, trước khi Vệ Thường Khuynh xảy ra chuyện, hắn vẫn là một người chồng tốt vô cùng quan tâm đến vợ, như thể trong mắt hắn chỉ có một mình cô ta, bởi vì năm đó cưới Terra vốn dĩ là hắn trèo cao.
Nhưng nửa năm này hắn bành trướng không ít, cũng lạnh nhạt với Terra hơn rất nhiều. Nhưng cho dù là như vậy, bây giờ hắn vẫn không dám thật sự chọc giận Terra và bố vợ, hắn vẫn cần sự ủng hộ của bố vợ hắn. Cho nên, chỉ cần cô ra tay từ chỗ Terra, nhất định có thể bình yên thoát thân.
Hơn nữa, cô còn có không gian.
Đây là thứ cô vô cùng dựa dẫm vào.
Trước kia cô luôn cảm thấy không thể quá dựa vào không gian được, phải dựa vào chính mình. Nhưng bây giờ ngược lại cô lại cảm thấy, có chỗ dựa cũng là ưu thế hiếm có của cô.
Có ưu thế không dùng, vậy không phải là khác người à?
Hơn nữa chưa chắc cô đã cần dùng đến không gian.
“Còn có một cách khác nữa, trực tiếp kết nối với hệ thống của Liên minh các hành tinh, phát sóng trực tiếp ra ngoài.” Tề Tiểu Tô nói. Như vậy, chưa chắc Bành Khố Các đã dám ra tay.
Chỉ cần cô có thể rời đi, bọn họ muốn tìm cô sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Hơn nữa, bây giờ Tề Tiểu Tô có một cách khác, là ý nghĩ sau khi cô nhìn thấy Tần Tốc mà có.
Cho nên bất kể như thế nào cô đều có thể rời đi, cho dù là làm cho trường đua ngựa Lạc Phi ầm ĩ đến mức không thể giải quyết được.
“Lá gan càng ngày càng lớn rồi đấy.” Hệ thống Tiểu Nhất thở dài nói.
Tề Tiểu Tô nhếch môi.
Có điều, cô lại không ngờ Thế Trạch sẽ đứng về phía cô. Như vậy thì cô không cần phải dùng tới những kế hoạch kia nữa rồi, không có Thế Trạch gật đầu đồng ý, chưa chắc Bành Khố Các đã dám ra tay ở trường đua ngựa Lạc Phi.
Hắn chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài mà thôi.
Chỉ cần ra khỏi trường đua ngựa Lạc Phi, cô sẽ chơi một trận theo đuổi với bọn chúng.
Mặc dù cô không quen thuộc Liên minh các hành tinh, nhưng Tần Tốc thì biết rõ mà, anh ta từng là lính trinh sát của chiến đội Diệm Ưng, dẫn cô chạy chắc cũng phải bỏ xa thuộc hạ của Bành Khố Các mấy con phố chứ? Nếu không, hồi đó chiến đội Diệm Ưng dựa vào cái gì mà xưng vương xưng bá trong các đội chiến đấu phi cơ như thế chứ?
Hệ thống Tiểu Nhất thấy cô đã tính toán xong đường lui liền yên tâm làm chuyện của nó.
Bên này, Bành Khố Các cũng không ngờ Thế Trạch sẽ phản pháo vào lúc này. Hắn khẽ nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trong lòng trầm xuống.
Thế Trạch là cháu của Tướng quân Mali, trước kia hắn đã rất nể mặt mình rồi, nhưng bây giờ Tướng quân Mali mới vừa làm mất mặt hắn, thái độ của Thế Trạch cũng đột nhiên khác hẳn đi, như vậy có phải chứng tỏ bọn họ bắt đầu có ý kiến gì với hắn rồi không?
Chính vì nghĩ tới một điểm này, Bành Khố Các quả thật có chút do dự.
Hắn đứng lên, nói: “Nếu Trạch thiếu đã kiên trì muốn tuân theo quy tắc của trường đua ngựa, vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa. Có điều, các người đừng quên, ra khỏi cửa trường đua ngựa, quy tắc này sẽ không bảo vệ được các người nữa đâu.”
Bành Khố Các đi về phía thang máy, đi được mấy bước lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt u ám, nói: “Cô có giỏi thì cứ ở trong trường đua ngựa đi.”
Uy hiếp trắng trợn!
Tề Tiểu Tô nhướn mày, không thèm đáp lại.
Terra vội vàng đuổi theo chồng, lúc đi ngang qua Tề Tiểu Tô cau mày nhìn cô một cái, chỉ chỉ cô.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Bà chị à, tôi sợ quá cơ đấy.”
Lại là bà chị!
Terra căm hận lại trừng cô một cái rồi vội vội vàng đi theo ra ngoài.
Thang máy đi xuống.
Trong phòng VIP, Thế Trạch nhìn Tề Tiểu Tô, đột nhiên thở dài, nói: “Cô Tề, cô cần gì phải đắc tội vợ chồng bọn họ như vậy chứ? Cô như vậy, cậu cô cũng sẽ rất khó xử đấy.”
Nả ní?
Chuyện gì thế hả?
Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất, cùng với Tần Tốc đều ngẩn ra.
Đây là ý gì?
“Tiểu Nhất, cậu tôi là ai thế?” Tề Tiểu Tô ngây ngốc hỏi ở trong đầu.
Hệ thống Tiểu Nhất cười khúc khích nói: “Tô Vận Thông, Tô Vận Thuận. Cô bị ngốc à, đến cậu mình là ai cũng không biết? Làm người không thể như vậy được đâu, đến Liên minh các hành tinh liền quên luôn cậu ở thành phố D của thế kỷ hai mươi mốt rồi à.”
Hừ, nó biết rõ cô không có ý này mà.
Tề Tiểu Tô giận.
“Tôi đã nói rồi, không phải tôi muốn động đến ông ta.” Mặc dù Tề Tiểu Tô không hiểu ý của Thế Trạch, nhưng đoán là anh ta nhận lầm người rồi.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến anh ta đồng ý giúp cô chăng?
Trong lòng cô khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường, cô chỉ Tần Tốc, nói: “Tôi thật sự đến vì anh ta, nhưng ông chú đó đột nhiên xông vào, còn muốn sai thuộc hạ bắt tôi đi, chẳng lẽ tôi không thể phản kháng lại à?”
“Đừng giả vờ nữa, cô lại không biết đó là ai chắc?” Thế Trạch thật sự vẫn không tin. “Cô đến Liên minh các hành tinh sao không đến chỗ cậu mình mà lại chạy đến trường đua ngựa làm gì chứ? Trước kia cô quen Tần Tốc à?”
Thế Trạch nhìn Tần Tốc một cái, rõ ràng tên nhóc này hoàn toàn không quen cô.
“Trước kia tôi sùng bái Thiếu soái Vệ Thường Khuynh, thích chiến đội Diệm Ưng, từng xem ảnh tuyên truyền quân đội của bọn họ.” Tề Tiểu Tô tránh chủ đề liên quan đến người “cậu” kia, mặt không biến sắc nói cô sùng bái người đàn ông nhà mình, Hệ thống Tiểu Nhất cười đến co quắp bên trong. “Tôi định gả cho Vệ Thiếu soái, bây giờ anh ấy tạm thời không có ở đây, tôi phải thay anh ấy bảo vệ thật tốt thuộc hạ của anh ấy chứ.”
“Phụt!”
“Phụt!”
Tần Tốc và Thế Trạch đều không nhịn được phun ra ngoài.
Loại chuyện này thật sự không hiếm lạ gì! Trước kia, các cô gái kêu khóc muốn gả cho Vệ Thiếu soái ở Liên minh các hành tinh đều xếp hàng đến quân đội, cũng không ít người muốn đến nỗi gần như bị thần kinh luôn, còn coi mình là mợ Vệ luôn rồi. Cái này ở trong mắt bọn họ chính là chứng hoang tưởng.
Nói thật, Liên minh các hành tinh nửa năm trước, loại chuyện này, kiểu say mê đối với Vệ Thiếu soái này, bọn họ thật sự cảm thấy chẳng có gì lạ.
Nhưng, nửa năm, cảnh còn người mất.
Bây giờ cho dù là vẫn có người ủng hộ Vệ Thiếu soái, nhưng vì anh phạm tội phản quốc, cũng không dám quang minh chính đại lớn tiếng gọi tên nơi công cộng như vậy nữa.
Vậy mà Tề Tiểu Tô lại vẫn tuyên bố muốn giúp Vệ Thiếu soái bảo vệ thuộc hạ của anh?
Sao lại buồn cười như vậy!
Nhưng Thế Trạch thế nào cũng không cười nổi. Ai lại đi lấy mấy trăm triệu ra làm trò đùa chứ?
Cô có rất nhiều tiền, còn có bản lĩnh chèn ép Bành Khố Các, thật sự chỉ là đùa thôi sao?
Chẳng lẽ đây là Thủ trưởng ban chấp hành ngầm cho phép?
Nếu là như vậy, cái tội danh phản quốc đó của Vệ Thường Khuynh có phải đến Thủ trưởng ban chấp hành cũng không tin không? Liệu chuyện này có thể vẫn còn khả năng lật án không?
“Vệ Thường Khuynh đã chết rồi.” Anh ta nói.
Tề Tiểu Tô hơi nheo mắt lại: “Nghe nói anh Thế Trạch đây từng có va chạm với Thường Khuynh nhà chúng tôi hả?”
Thường Khuynh nhà chúng tôi.
Tần Tốc ở bên cạnh nghe mà không khỏi đỡ trán.
Trước kia bọn họ chỉ coi dáng vẻ của những cô gái si mê đội trưởng như trò cười, dẫu sao đội trưởng cũng không thể nào có chuyện tùy tiện gần gũi với phụ nữ, dù gì đều là bọn họ tình nguyện từ một phía, nhưng cô gái trước mắt này hoàn toàn trịnh trọng, thản nhiên mà nói rằng “Thường Khuynh nhà chúng tôi”, như thể cô đã nói vô số lần rồi vậy, sao lại có cảm giác lạ thế nhỉ?