Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 948: Chương 948: Liên minh - Số e8706




“Đội trưởng Dương, anh xem này?”

Số E8706, nhìn tư liệu họ mới nhớ ra, đây có thể được xem là một ngôi nhà vườn khá nổi tiếng của Thiên Vực.

Thực ra ở Thiên Vực, căn nhà vườn có người sở hữu là các tấm thẻ chứa không chỉ có mỗi căn nhà vườn này mà còn có hai căn nữa.

Nhưng E8706 là căn nhà vườn có diện tích lớn nhất trong số đó, hơn nữa cũng là căn nhà vườn duy nhất có sửa chữa và xây mới thêm vào hai năm trước, là căn nhà vườn mới nhất trong số ba căn nhà vườn đặc biệt kia, kiến trúc cao nhất, đồng thời cũng luôn có đội ngũ phục vụ chăm sóc nhà cửa cao cấp. Cứ nửa tháng một lần sẽ có người phục vụ tới dọn dẹp và tu sửa vườn hoa, theo như những gì họ nói, trước kia người sở hữu căn nhà vườn này đã đặt dịch vụ dọn dẹp và chăm sóc trong ba năm, họ đã thực hiện nhiệm vụ này hơn hai năm rồi, nhưng chưa từng thấy người sở hữu.

Căn nhà vườn này luôn trong tình trạng không có người ở.

Nửa năm trước, khi quy hoạch khu vực Thiên Vực, người phụ trách đã thử liên lạc với chủ nhân của E8706, nhưng không liên lạc được.

Có điều, bởi vì vị trí của E8706 là nơi có phong cảnh đẹp nhất Thiên Vực, không thể gạt một mình nó ra, cho nên cho dù không liên lạc được, người phụ trách dự án xin chỉ thị của các bên chủ quản, vẫn đưa nó vào Thiên Vực.

Chỉ là phí quản lí của E8706 vẫn chẳng có ai nộp.

Khi họ đi tuần tra ngang qua E8706 cũng thường thảo luận về chủ nhân của căn nhà vườn này, nhưng thực sự chưa có ai thấy được chủ nhân của nó. Họ còn tưởng rằng chủ nhân đã không còn nữa, từng cảm thấy tiếc, căn nhà vườn đẹp như thế mà không ai ở, lúc nào cũng trống không.

Hơn nữa, không ít người thèm thuồng E8706.

Dù sao thì Thiên Vực cũng chỉ có một quỹ đất cố định, mỗi một người sống ở đây địa vị đều không nhỏ, nên nhà của họ cũng không thể nhỏ, đại khái là đã cố định có bao nhiêu hộ ở đây rồi, thì người khác có tiền đến mức nào cũng không tìm được nhà để mua.

Đã vào ở rồi, nếu như không gặp phải nguy cơ tài chính nào đó rất rất lớn, về cơ bản cũng không có ai trả lại nhà.

Phải biết rằng, sống ở Thiên Vực là có thể làm hàng xóm với Tướng quân Mạt và rất nhiều nhân vật có máu mặt khác.

Chỗ này không phải cứ có tiền là mua được đâu.

Sống ở đây đều là những biểu tượng quyền lực của Liên minh cả đó.

Nhưng mà không tìm được chủ nhân, không ai mua lại được E8706 hết.

Nhưng bây giờ đột nhiên có một đôi tình nhân trẻ xuất hiện và nhận rằng họ là chủ nhân của E8706, họ làm sao mà tin được?

Lẽ nào là trưởng bối của họ?

“Tôi đoán hai vị đã nghe ngóng qua tình hình của Thiên Vực nhỉ?” Dương Tín nhìn lại thông tin về E8706, càng không thể tin tưởng lời của hai người.

“Tìm một căn nhà vườn có chủ nhân biến mất đã lâu, sau đó mạo danh họ, muốn bịp bợm cho xong chuyện à? Hai người cho rằng IQ của tôi thấp lắm chắc?

Tề Tiểu Tô khẽ bật cười.

“Có gì để lừa đảo ở đây? Tôi đi quẹt thẻ thủy tinh vào cửa không phải là chứng minh được ngay sao?”

“Lại còn dám cãi là chưa từng điều tra hả? Phí quản lí của E8706 luôn trong tình trạng nợ đọng chưa được xử lí, cho dù có quét thẻ thủy tinh cũng tạm thời không qua được cửa lớn của Thiên Vực, chỉ có thể mở được cửa của E8706. Nhưng mà, trước khi đưa ra được bằng chứng còn hiệu lực chứng minh hai người sở hữu bất động sản ở Thiên Vực, chúng tôi sẽ không để hai người tới gần E8706, tất cả mọi người, bất kể nguyên nhân gì, chưa được sự cho phép của chủ nhân, không thể đến gần khu vực nhà ở trong phạm vi hai trăm mét.”

Lại còn thế này nữa?

Nợ phí quản lí?

Chưa xử lí thì không thể vào cửa?

Vào được cửa rồi vẫn không thể đến gần nhà ở?

Giỏi thật.

Vệ Thường Khuynh nhíu mày, trầm giọng: “Bây giờ chúng tôi có thể theo các anh đi làm thủ tục, giao nộp đầy đủ phần chi phí còn nợ.”

“Anh đang đùa chắc?” Dương Tín nhìn anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Hai người chưa chứng minh được hai người là chủ hộ, tôi đưa hai người đi làm thủ tục, thế không phải là để hai người dùng một khoản tiền phí quản lí mà nhảy lên làm chủ nhân của E8706 sao?”

Nói đến đây, anh ta cũng tự thấy rất buồn cười, đồng thời cũng bái phục ý kiến “sáng suốt “ mà hai người “nghĩ ra”, lắc lắc đầu, nói tiếp: “Mấy tháng nay tôi đã thấy quá nhiều thủ đoạn của những người có tiền muốn mua lại E8706 rồi, nhưng thủ đoạn như hai người đúng là lần đầu tiên nghe thấy đấy, bái phục, bái phục.”

Haizz... người này!

Tề Tiểu Tô tức giận, trí tưởng tượng này bay cao bay xa quá!

Dùng một khoản phí quản lí để lừa lọc hớt tay trên cả một khu vườn, họ làm sao dám nghĩ tới?

“Vậy anh nói xem, chúng tôi phải dùng cách nào để chứng minh chúng tôi là chủ nhân của E8706?” Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng vỗ vai Tề Tiểu Tô như xoa dịu, ý bảo cô đừng tức giận.

Cô chỉ đành hít sâu một hơi, nhẫn nhịn.

Đây cũng là công việc mà người ta phải phụ trách, cô nhịn, cô nhịn là được chứ gì?

Hai người nhìn Dương Tín, quyết định làm theo cách mà anh ta đưa ra. Dù sao chỉ cần đến cuối cùng có thể chứng minh là được.

Đã đến cửa lớn rồi, còn sợ lỡ mất chút thì giờ hay sao?

Dương Tín thực sự do dự trong chốc lát.

Nên xử lí thế nào đây?

Họ chưa tiếp xúc với tình huống này bao giờ, công việc bảo vệ cho Thiên Vực yêu cầu rằng, không được cho phép bất cứ ai không chứng minh được thân phận hoặc chưa được sự cho phép của chủ hộ bước qua cửa lớn của Thiên Vực nửa bước.

Cho nên, tuyệt đối không thể để họ vào.

Nhưng mà, cửa lớn cách E8706 ít nhất phải một nghìn mét, họ không vào thì làm sao chứng minh được?

Nghĩ một hồi, anh ta nghiêm túc nói: “Thế này đi, hai người đưa thẻ thủy tinh cho tôi, tôi đem nó đi thử, chỉ cần khởi động được cửa E8706, có thể chứng minh hai người là chủ nhân của E8706, hai người thấy thế nào?”

Nghe xong câu này, sắc mặt Vệ Thường Khuynh không khỏi trầm xuống, đang đùa với anh à?

Thẻ chứa cuối cùng trước nay chưa từng đưa đến tay kẻ khác.

Hơn nữa, có rất nhiều người không giấu thẻ thủy tinh ở cánh tay vì không muốn để lộ nơi cất giữ thẻ.

Bây giờ Dương Tín dám yêu cầu họ giao nộp thẻ thủy tinh cho anh ta, họ đợi ở bên ngoài, còn anh ta cầm thẻ thủy tinh vào đó?

Phải biết rằng, ngoài nguyên nhân kể trên, còn có một đặc điểm rất quan trọng khác, thẻ thủy tinh này là loại đặc biệt, ai có được thì thuộc về người đó.

Loại thẻ thủy tinh này, tuyệt đối không ai tiết lộ ra nó ở đâu cả.

Nếu không phải nể tình họ là bảo vệ của Thiên Vực, thậm chí hai người sẽ không chủ động muốn dùng thẻ thủy tinh để đối chiếu.

Chuyện này không liên quan gì đến tin tưởng, sức hấp dẫn của thứ đồ này quá lớn, không ai có thể vượt qua nổi cửa ải thử thách của nó.

“Cậu cảm thấy có khả năng này sao?”

Dương Tín đưa ra cách giải quyết này, thực ra trong thâm tâm anh ta không tin rằng họ là chủ nhân của E8706, cho nên anh ta cảm thấy họ không thể lấy thẻ thủy tinh ra.

Bây giờ nghe Vệ Thường Khuynh từ chối, anh ta càng chắc chắn với phán đoán của mình.

Đây là hai kẻ lừa đảo.

Sắc mặt của anh ta tối sầm trong nháy mắt.

“Không thể lấy được thẻ thủy tinh ra, vậy đã đủ chứng minh hai người không phải chủ nhân của E8706, tôi khuyên hai người lập tức rời khỏi nơi này, nếu không, chúng tôi có thể dùng tội danh đột nhập Thiên Vực để bắt hai người lại, nhốt vào tù!”

Sợ quá đi mất.

Vệ Thường Khuynh nhếch môi.

“Vậy sao?”

“Tôi muốn biết, nếu như trước khi các người bắt được chúng tôi, chúng tôi có thể quẹt thẻ mở cửa lớn của E8706, vậy thì thế nào đây?”

Trước khi bắt được họ?

Lẽ nào họ định dựa vào bốn cẳng chân mà chạy đua với mô tô bay tuần tra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.