Cuối cùng anh cũng có thời gian xoay chỗ ngồi, nhìn về phía Tần Tốc.
Nếu như nói những đội viên khác không có gì thay đổi so với trong ký ức của anh thì Tần Tốc lại thay đổi khá nhiều. Trưởng thành hơn, gầy hơn so với trước kia. Trước đây ở trong đội, cậu ta vẫn còn chút trẻ con, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không nhìn ra nét non nớt đó nữa rồi, ngược lại còn có chút tang thương.
Xem ra, Tần Tốc thật sự là người sống khó khăn nhất trong đội.
Vệ Thường Khuynh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tần Tốc, tôi trở lại rồi đây.”
Sau khi anh xoay người lại, Tần Tốc mới nhìn thấy gương mặt đó, môi anh ta run lên, đột nhiên ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, gào khóc.
Tề Tiểu Tô trợn mắt ngẩn ra.
Vệ Thường Khuynh cảm thấy không biết làm sao liếc cô một cái.
Anh cũng không muốn, anh cũng không ngờ thuộc hạ mình đồng da sắt của mình lại sẽ khóc thành ra như vậy.
“Xem ra đàn ông thật sự có nước mắt, chỉ là chưa tới lúc đau lòng thôi.” Hệ thống Tiểu Nhất cảm khái.
Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh.
Thuộc hạ của mình khóc thành như vậy, trong lòng anh là cảm giác gì?
Mặc dù có thể nói Tần Tốc là vì áp lực cuộc sống xô đẩy mà rút ra khỏi chiến đội Diệm Ưng, cũng được xem là một kiểu phản bội, nhưng bây giờ trông anh ta còn tủi thân hơn cả Vệ Thường Khuynh, giống như người bị vứt bỏ khổ vì tình vậy.
Vệ Thường Khuynh im lặng một lúc, nói: “Cậu có thể khóc, tôi cho cậu ba phút.”
Sau ba phút, anh không muốn nghe thêm tiếng khóc nào nữa.
Ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng không được.
Tần Tốc ngồi xổm ở đó khóc giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Vệ Thường Khuynh cứ ngồi ở đó im lặng nhìn anh ta như vậy, Tề Tiểu Tô chốc chốc nhìn màn hình, chốc chốc lại nhìn Vệ Thường Khuynh, rồi lại nhìn Tần Tốc.
“Năm, bốn, ba...” Hệ thống Tiểu Nhất đếm ngược.
Lúc đếm đến một, tiếng khóc đột nhiên dừng lại.
Tề Tiểu Tô trợn mắt há mồm.
Khóc thành như vậy, còn có thể đếm chính xác thời gian à?
“Chuyện này có là gì chứ, người trước kia được Thiếu soái huấn luyện, cho dù là sức khoẻ không tốt đang nôn, đang đi vệ sinh, đến giờ cũng phải nín mà đi tập hợp.” Hệ thống Tiểu Nhất ngược lại không hề cảm thấy bất ngờ.
Tần Tốc còn là một đội viên tương đối xuất sắc về khống chế thời gian trong đội nữa.
Có thể mới đầu không cảm thấy anh ta có năng lực gì đặc biệt xuất sắc, nhưng lâu rồi, bên cạnh có một người quả thực vô cùng giỏi như vậy, trong rất nhiều chi tiết, anh ta sẽ bổ sung chỗ thiếu sót cho mọi người, giúp nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi hơn, xuất sắc hơn.
“Khóc xong rồi à?” Vệ Thường Khuynh lạnh nhạt hỏi: “Chuyện tiếp theo giao cho cậu đấy.”
Nói rồi, anh đứng lên, kéo Tề Tiểu Tô đi tới trước mặt anh ta nói: “Tôi sẽ chính thức giới thiệu với từng thành viên trong đội một lần.”
Tần Tốc dùng sức lau đôi mắt đã khóc đến đỏ lên, anh ta đứng lên nhìn bọn họ.
“Đây là vợ của tôi, Tề Vân Diên. Tần Tốc, lính trinh sát của Diệm Ưng trước kia.”
Vợ?!
Tần Tốc trợn tròn hai mắt, dùng sức nhìn Tề Tiểu Tô, như thể có vậy anh ta mới có thể nhìn ra sự thật từ trên mặt cô vậy.
Vợ!
Đội trưởng của bọn họ có phụ nữ rồi!
Chuyện này chuyện này chuyện này, làm sao có thể chứ?
“Đừng có nhắc đến người phụ nữ không liên quan khác, đời này bản Thiếu soái chỉ có một người phụ nữ này, xác định rồi, trời định trói chặt rồi.”
Vệ Thường Khuynh cẩn thận bổ sung thêm câu này. Thật ra là anh sợ, sợ Tần Tốc cũng nhắc đến Mạt Na như những người khác.
Quay lại mới có hai ngày, Mạt Na đã sắp gây ra mâu thuẫn lớn giữa anh và vợ rồi.
Còn để cho bọn họ nói thêm một câu nữa, đến anh cũng phải nghi ngờ cuộc đời, liệu có phải anh từng mất đi một đoạn trí nhớ nào đó là anh đã thật sự có một đoạn tình cảm hay gì đó với Mạt Na rồi không.
Điều đó khiến anh giống như kẻ phụ tình đứng núi này trông núi nọ vậy.
Nhưng anh hiểu lòng mình, trước kia anh thật sự chưa từng rung động với người phụ nữ nào cả.
Đừng nói là trái tim, đến cơ thể mình anh cũng hiểu, lần đầu tiên chạm vào Tiểu Tô, anh vẫn chưa có bất cứ kinh nghiệm nào cả, hoàn toàn là dựa vào bản năng và lý thuyết.
Anh chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào, Tiểu Tô là người phụ nữ đầu tiên của anh, điều này anh tuyệt đối có thể khẳng định.
Nếu như lúc anh giới thiệu Tiểu Tô, đối phương còn nói một câu: “Vậy cô Mạt Na thì làm thế nào” nữa, anh nhất định sẽ phát điên mất.
Mạt Na cái gì chứ?
Anh có lỗi gì với cô ta chắc?
Tần Tốc há miệng, nuốt lại lời đã đến đầu môi. Nếu như không phải Vệ Thường Khuynh bổ sung thêm câu này, anh ta vẫn thật sự muốn hỏi đến Mạt Na.
Không phải vì cái gì cả, mà chỉ vì bà Vệ đã công khai nói Mạt Na là con dâu của Vệ gia rồi, là con dâu mà bà ấy thừa nhận, hơn nữa, các trợ lý giúp việc của Vệ gia đều gọi cô ta là mợ Vệ. Một tuần cũng có hai ba ngày Mạt Na ở lại Vệ gia, cô ta còn thường xuyên khoác tay bà Vệ cùng xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của công chúng, trong mắt rất nhiều người ở Liên minh các hành tinh, Mạt Na thật sự đã là mợ Vệ rồi.
Nhưng bây giờ nghe Vệ Thiếu soái nói như vậy, anh ta lập tức biết chuyện này không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.
Hơn nữa, trước kia bọn họ cũng thật sự tưởng là Thiếu soái đã chết rồi, có mợ Vệ hay không đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ cần bà Vệ cảm thấy được là được. Nhưng giờ thì khác, vì Thiếu soái vẫn chưa chết!
Anh trở lại rồi!
Tề Tiểu Tô liếc Vệ Thường Khuynh.
Cô đoán, hôm nay Vệ Thường Khuynh gặp những đội viên khác của chiến đội Diệm Ưng, nhất định bọn họ cũng hỏi vấn đề này rồi.
“Đang nghĩ gì thế?” Vệ Thường Khuynh nhìn thấy vẻ mặt của cô liền cảm thấy không ổn lắm.
Tề Tiểu Tô lắc đầu.
Vệ Thường Khuynh ra hiệu cho Tần Tốc kêu anh ta điều khiển xe bay: “Chỉ có một yêu cầu, chơi cho đã đi.”
“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Mắt Tần Tốc mặc dù sưng đỏ, nhưng tinh thần hoàn toàn đi lên, anh ta lập tức chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn với anh, sau đó hưng phấn xông vào buồng lái.
Vệ Thường Khuynh ôm Tề Tiểu Tô ngồi xuống ghế khách, xích lại chạm lên môi cô, khẽ thở dài: “Thời gian rảnh rỗi ở cùng vợ hình như càng ngày càng ít rồi.”
Hệ thống Tiểu Nhất hừ một tiếng, điều ra một cái màn hình giám sát giả tưởng trong đầu bọn họ, phía trên chính là toàn bộ hình ảnh đối kháng với Bành Khố Các.
“Thiếu soái, chơi đang vui, tiếp tục đi, buổi tối ngài hãy chơi với vợ tiếp được không? Bây giờ chỗ này cũng không thích hợp, buổi tối hai người có thể chơi rất nhiều loại tư thế mà.”
“Phụt.”
Tề Tiểu Tô phun ra, cô thật sự muốn lôi Hệ thống Tiểu Nhất ra đánh cho một trận.
Cái Hệ thống chết tiệt này học thói xấu của ai thế hả?!
Vệ Thường Khuynh đặt ngón trỏ lên môi, ho khan.
Người hiểu lòng anh cũng chỉ có No1.
Đã nhiều ngày chưa vận động thân mật rồi, anh thật sự cũng thấy nôn nóng rồi đấy.
“Bốp.”
Tề Tiểu Tô không nhịn được vỗ vai anh một cái, má đỏ bừng lên, hờn dỗi nói: “Ho cái gì mà ho! Mau nhìn xem thế nào rồi đi!”
Bành Khố Các ở bên ngoài trường đua ngựa cũng đang lại hạ lệnh dùng các cách thô bạo cho nổ tung một làn xe nữa.
Nhìn những chiếc xe bị lật lên kia, vẻ mặt hắn u ám, nhìn chằm chằm hình ảnh trên camera nhanh chóng tìm kiếm, từng chiếc xe quét qua màn hình quét hình.
Khởi động loại quét hình này, nếu như trong xe bị quét có người, nhất định sẽ không thể trốn được.
Hình ảnh từng chiếc xe trống không quét qua.
Không có người. Không có người. Không có người. Lại một chiếc xe trống.
Hắn thật sự không tin!
Người không ở đây còn có thể đi đâu được chứ?