Đối với phần lớn học sinh cấp ba mà nói thì 130 tệ chẳng đáng bao nhiêu cả, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ học sinh có hoàn cảnh khó khăn thì lấy 130 tệ ra để đi chơi có vẻ sẽ rất khó xử, ví dụ như cô trước đây, chắc chắn Trần Đông sẽ không bao giờ cho cô số tiền này. Còn có rất nhiều người sợ lãng phí thời gian, sợ không theo kịp việc học, ví dụ như học sinh lớp 12, có những người chỉ hận một ngày không thể có tới 72 giờ, ra ngoài chơi một hai ngày chắc chắn là không được rồi.
Tề Tiểu Tô lại hỏi: “Nếu là tự nguyện thì có nhiều người báo danh không?”
Khưu Tuyết Phương vỗ tay: “Ôi, lớp mình nói rằng tốt nhất là đi hết, vừa học vừa chơi luôn. Đi thả lỏng đầu óc một chút, lúc về sẽ dốc toàn lực để bước vào kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này. Thế nên, ngoại trừ cậu ra thì cả lớp mình đã báo danh hết rồi. Tớ đang định tối về mượn điện thoại của chị tớ gọi cho cậu, không ngờ hôm nay cậu lại đi học. Sao nào, sao nào, cậu bận thế nhưng nhất định phải dành thời gian tham gia đấy nhé. Nếu không sau này khi cậu nhớ lại thời học sinh sẽ chẳng có một chút ký ức về tuổi thanh xuân vườn trường nào cả đâu.”
Bởi vì đã nghe chị gái của mình nói rằng hiện tại Tề Tiểu Tô rất bận, công ty vừa mới thành lập nên có rất nhiều việc phải giải quyết, vì thế Khưu Tuyết Phương sợ Tề Tiểu Tô không có thời gian tham gia hoạt động này, hơn nữa còn sợ Tề Tiểu Tô hoàn toàn thoát ly khỏi các hoạt động của lớp nên mới tích cực khuyên cô tham gia.
Lúc Tề Tiểu Tô đang suy nghĩ và định từ chối thì Hệ thống Tiểu Nhất lại đột nhiên lên tiếng: “Đi đi, đúng lúc bản Hệ thống có một mục huấn luyện ở biển, có thể cường hóa tố chất thân thể cô, hơn nữa, cô cũng có thể tìm hiểu thêm về sức mạnh và phương pháp vận dụng nó. Chẳng phải Thiếu soái đã nói rồi sao? Ngài ấy không ở nhà thì cô cũng vẫn phải huấn luyện cho tử tế.”
Lại nói, cô đi chơi với đám trẻ ranh này, rời xa đám ong bướm vây quanh là một chuyện tốt với Thiếu soái. Hệ thống Tiểu Nhất quyết định sẽ cố gắng bảo vệ tốt Tề Tiểu Tô cho Thiếu soái nhà nó.
Nguyên nhân này, nó không thể nói cho Tề Tiểu Tô biết được.
Tề Tiểu Tô nghĩ thấy cũng có lý. Chuyện của công ty nhiều như thế nhưng cũng không tới mức không bỏ ra hai ngày được. Chuyện mở nhà hàng sáng nay cũng đã nói với Văn Nhĩ Định khi họp rồi, những chuyện tiếp theo bọn họ sẽ làm, cô chỉ cần gọi điện thoại hoặc làm việc qua mạng là được. Mà chỗ Bạch Thế Tuấn thì việc Thế Vị bị cháy rụi đã làm ông ta hoàn toàn bó tay, mọi kế hoạch lập ra lúc đầu đều phải làm lại một lần nữa, có rất nhiều chuyện nên trong chốc lát không có thời gian làm phiền cô được. Còn chỗ Nghê Hào, nhược điểm của Chúc Tường Đông mà lão nắm trong tay cũng đã bị Hệ thống Tiểu Nhất tiêu hủy, giờ Chúc Tường Đông đã về thành phố K, Chúc Tường Đông mà không làm gì Nghê Hào thì đó không phải phong cách của hắn, vì thế có lẽ Nghê Hào tạm thời cũng không có sức đâu để đối phó với cô.
Hơn nữa, Khưu Tuyết Phương nói rất đúng, vất vả lắm mới quay về trường được, cô không thể hoàn toàn rời khỏi tập thể, vốn dĩ kiếp trước đã không có mấy hồi ức thanh xuân tươi đẹp, kiếp này có thể tham gia thì nên cố gắng tham gia.
Nghĩ tới đây, cô liền gật đầu nói: “Được rồi, tớ sẽ tham gia. Cậu đã nộp tiền chưa?” Cô vừa nói vừa mở ví ra lấy tiền.
Khưu Tuyết Phương đáp: “Ngày mai nộp cũng được, buổi tối tớ sẽ xin tiền chị tớ.”
Nói tới đây, cô lại nhìn Tề Tiểu Tô với vẻ xấu hổ: “Tiểu Tô... Rất cảm ơn cậu về chuyện của bố tớ.” Cô hơi ngượng ngùng bởi vì bố cô vẫn còn đang nằm viện, mọi tiền viện phí, thuốc men họ đều không có khả năng chi trả, là Tiểu Tô bỏ tiền ra ứng trước, giờ lại lấy tiền ra đi chơi nên cô cảm thấy hơi mất tự nhiên trước mặt Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô lắc đầu, lấy 260 tệ ra rồi đưa cho cô: “Tớ trả giúp cậu luôn.”
“Sao có thể thế được?”
“Sao lại không thể?”
“Không được, tớ không thể nhận tiền của cậu nữa, chắc chắn chị tớ sẽ mắng tớ.” Khưu Tuyết Phương lắc đầu nguầy nguậy.
“Cầm đi, giờ chị cậu kiếm tiền cũng không dễ, còn bị trừ tiền lương hàng tháng nữa, lại còn phải đảm bảo tiền sinh hoạt cho cả nhà cậu.”
Nghe Tề Tiểu Tô nói thế, Khưu Tuyết Phương cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, rầu rĩ đáp: “Tớ cũng biết chị ấy vất vả... hay là... hay là thôi tớ không đi nữa, tiết kiệm được tí nào hay tí đó.”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, cô nói vậy liệu có làm cho Khưu Tuyết Phương bị gánh nặng tâm lý không nhỉ?
Gia cảnh của Khưu Tuyết Phương đã như thế, trong chốc lát muốn cô ấy biết được tầm quan trọng của tiền thì có vẻ hơi khó. Vì thế trước đây cô không hề nghĩ tới chuyện đó, nhưng vừa rồi hình như đã nhận ra vấn đề này rồi thì phải?
Cô vỗ vai Khưu Tuyết Phương, cười nói: “Được rồi, vừa rồi cậu còn khuyên tớ thế nào chứ? Hiếm khi trường học có hoạt động thế này, nếu cậu không tham gia thì chắc chắn sau này sẽ hối hận. Hơn nữa, chuyện trong nhà giao cho chị của cậu, nhiệm vụ hiện tại của cậu là phải học cho thật chăm chỉ, ra ngoài dã ngoại phải thư giãn cho tốt, trở về cố gắng học tập để đạt thành tích cao trong kỳ thi, tớ tin là chị của cậu sẽ càng vui hơn. Hơn nữa, gia cảnh của nhà cậu cũng không đến mức quá khó khăn đâu, chờ bố cậu ra viện rồi thì vẫn có thể đi làm kiếm tiền, đến lúc đó gánh nặng của chị cậu sẽ nhẹ ngay.”
Cô hơi dừng lại sau đó lại nháy mắt với Khưu Tuyết Phương, khẽ nói: “Hơn nữa, tớ cũng chẳng thiếu chút tiền này đâu, cậu cứ coi như là bạn thân giúp đỡ nhau đi, sao hả? Nếu cậu còn so đo kiểu này thì sau này tớ sẽ chỉ coi cậu là bạn học bình thường thôi đấy.”
Khưu Tuyết Phương bật cười: “Làm gì tới mức như cậu nói chứ? Rồi rồi rồi, tớ nhận! Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Tô!”
“Cảm ơn gì chứ, đi nộp tiền đi.”
Khưu Tuyết Phương nhận tiền rồi lập tức chạy đi tìm lớp phó văn thể mỹ nộp tiền.
Cảnh Giai Giai vẫn luôn lén nhìn về phía bên này, thấy Tề Tiểu Tô cho Khưu Tuyết Phương tiền thì trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét, cô ta cắn môi nhìn Tề Tiểu Tô.
Ngày hôm nay, Tề Tiểu Tô trở thành một học sinh chăm chỉ, giờ học nào cũng nghiêm túc nghe giảng, hơn nữa còn ghi chép cẩn thận.
Hệ thống Tiểu Nhất chẳng khác nào một cậu bạn cùng tiến vĩ đại, mỗi khi thầy cô giảng tới những đoạn khó, nó sẽ giúp Tề Tiểu Tô phân tích những điểm nhỏ sau đó cẩn thận giảng lại cặn kẽ cho Tề Tiểu Tô nghe, phương thức học tập này làm cho Tề Tiểu Tô học một tiết mà chẳng khác nào mười tiết cả.
“Giỏi lắm Tiểu Nhất, tôi không ngờ cậu còn có năng lực này nữa đấy.”
“Lượng tri thức mà bản Hệ thống chứa đựng cô không tưởng tượng nổi đâu, sùng bái tôi đi, cúng bái tôi đi, bản Hệ thống không ngại đâu.” Hệ thống Tiểu Nhất khoe mẽ.
Tề Tiểu Tô cười trộm.
Cái tên này đúng là kiêu căng, tự phụ y như chủ nhân của nó, không thể khen, khen cái là nó sẽ vểnh râu lên trời ngay.
Hôm nay, sau các tiết học, mọi người đều tụ tập thảo luận về chuyến du lịch cuối tuần. Đám học sinh này ngày thường chỉ biết chúi mũi vào học hành, chỉ là một chuyến dã ngoại nhỏ nhưng với bọn họ chính là chuyện lớn, mức độ vui vẻ liên tục tăng vọt.
Sau khi tan học, Tề Tiểu Tô và Khưu Tuyết Phương vừa đi tới sân thể dục thì một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, chắn đường bọn họ.
“Tề Tiểu Tô.”
Tề Tiểu Tô nhíu mày: “Tề Đan Thần, có chuyện gì?”
“Mày biết chuyện đi du lịch của trường rồi đúng không?” Tề Đan Thần hất hàm, kiêu căng nói, “Tao và Tiểu Dương đều phải tham gia, mày mau cho tao một nghìn tệ đi.”
Hả?
Tề Tiểu Tô nghiêng đầu nhìn cô ta, nghi tai mình nghe lầm.
Cho cô ta một nghìn tệ?