“Ồ, đá quý lục bảo cơ à, nghe có vẻ ghê gớm nhỉ.” Chúc Tường Đông ngả ngớn dùng ngón trỏ nhịp nhịp lên mặt bàn, xen vào: “Nói vậy, vòng đá quý nhà bà lúc nào cũng mang theo bên người thế à? Gặp người xa lạ vừa mới quen liền lập tức lấy ra tặng người khác? Đồ gia truyền mà khinh suất như thế sao. Thế không tốt lắm đâu, rất không tốt ấy.”
Tề Tiểu Tô nghe Chúc Tường Đông nói vậy, đầu óc lập tức sáng tỏ, rốt cuộc đã hiểu tại sao lúc trước cô cứ cảm thấy kỳ quái rồi.
Đúng như lời Chúc Tường Đông nói, chiếc vòng cổ đá quý lục bảo kia nếu quan trọng như lời bà Chương nói, là đá quý gia truyền của Chương gia, vậy thì sao khi bà ta đi du lịch, còn là tới nơi du lịch nhỏ như thị trấn Vũ Lũng mà còn cầm theo bảo bối này chứ?
Đây vốn dĩ là một điểm rất đáng ngờ.
Thứ đồ bảo bối gia truyền này chắc chắn là không thích hợp để đeo ra ngoài mỗi ngày rồi!
Vì thế, chiếc vòng cổ đá quý đó, có lẽ còn có giá trị nào khác nữa!
Thiếu soái từng nói, hình như anh đã nhìn thấy chiếc vòng đó ở đâu. Nếu chỉ là chiếc vòng cổ đá quý bình thường, chắc chắn anh sẽ không có hứng thú với nó, không để nó trong đầu.
Khả năng lớn nhất là, chiếc vòng đá quý này có ý nghĩa đặc biệt nào khác, sau đó có ghi lại cho đời sau biết, hoặc địa điểm cất nó vô cùng đặc biệt, thế nên Vệ Thiếu soái mới nhớ kỹ nó như thế.
Bà Chương bị Chúc Tường Đông chọc giận tới mức ngực cũng phập phồng.
Gã đàn ông này thật là đáng ghét!
Mà trong mắt Chương Vân Tễ dường như có một màn sương đen dâng lên.
Quả nhiên Chúc Tường Đông là một đối thủ, thoạt nhìn lời nào hắn nói ra cũng là cợt nhả, lưu manh, nhưng câu nào cũng chọc đúng vào trọng điểm. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Tề Tiểu Tô thì rõ ràng là đã bị hắn nhắc cho tỉnh, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó.
Tề Tiểu Tô vốn rất thông minh, Chúc Tường Đông lại càng giống hồ ly hơn.
Nhưng, kiếp trước hắn không có được Tề Tiểu Tô, kiếp này sẽ càng không có cơ hội.
“Bà Chương, Chương thiếu, tuy rằng tôi không biết lúc trước tại sao bà Chương lại đưa chiếc vòng đá quý đó cho mẹ tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm lại, nếu sau này không tìm thấy, hy vọng hai người có thể cho phép tôi trả bằng tiền mặt.”
Chúc Tường Đông ngắt lời cô: “Ôi, cái đồ ngốc nhà em, nếu đã là tặng thì nó là của mẹ em rồi, còn tìm làm cái gì nữa? Trả tiền mặt cái gì hả?”
Chúc lão đại thực vô sỉ.
Đây là suy nghĩ duy nhất lúc này của Tề Tiểu Tô.
Hắn lại nói chuyện “đưa chiếc vòng đá quý” thành bà Chương tặng chiếc vòng đó cho mẹ cô.
Nếu đã là quà tặng mà còn đòi lại thì đúng là không phóng khoáng tí nào.
Tề Tiểu Tô nhìn vẻ mặt như táo bón của bà Chương thì rất muốn bật cười, nhưng nghĩ thấy lúc này không thích hợp lắm nên cố gắng nhịn lại.
Bà Chương hít vào một hơi mới có thể đè được cơn xúc động muốn vỗ bàn chỉ vào mặt Chúc Tường Đông mà chửi, sau đó nói: “Cậu Chúc, đó là lễ vật đính hôn, việc này là việc riêng của hai nhà chúng tôi, hình như không liên quan gì tới cậu thì phải.”
“Sao lại không có liên quan chứ, giờ Tiểu Tô còn chưa lấy chồng, mới chỉ là đính hôn thôi, tất cả mọi người đều có cơ hội mà, tôi chỉ muốn nói là, nếu anh Chương đây cũng thích Tề Tiểu Tô, vậy tới cạnh tranh công bằng đi, tôi chẳng sao cả, một gã họ Vệ cũng là cạnh tranh, thêm một gã họ Chương nữa cũng là cạnh tranh thôi, điều này càng chứng tỏ rằng Tiểu Tô nhà chúng tôi là một cô gái rất tốt, nhà nào cũng muốn cưới về, đúng không nào? Nào nào nào, anh Chương, vì tình cảm đối chọi của tình địch, chúng ta uống một ly nhé?”
Chúc Tường Đông nói rồi liền bấm chuông gọi phục vụ, nói muốn một chai vang, sau đó còn nói với Tề Tiểu Tô: “Yên tâm, chai rượu này chút nữa tôi trả, để em trả thì không được tiện cho lắm.”
“Chúc lão đại, anh đừng có đùa nữa.” Khóe miệng Tề Tiểu Tô giật giật.
Lại còn uống một chén để chúc mừng tình cảm tình địch là cái quỷ gì chứ?
Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi căn bản không có cơ hội nói chuyện, vì thế đều sắp nhìn đến ngu người luôn rồi, không biết phải chen vào nói như thế nào nữa.
Cũng may, rượu được đưa tới thì đúng lúc thức ăn cũng được mang lên, Chúc Tường Viêm dứt khoát toàn tâm toàn ý gắp thức ăn cho bạn gái. Dù sao, mấy người kia thoạt nhìn thông minh hơn anh ta nhiều, cũng nhiều tâm tư hơn, anh ta không cần phải nhọc lòng làm gì.
Mặc dù Nghiêm Uyển Nghi cũng hơi lo lắng cho Tề Tiểu Tô, nhưng ngẫm thấy dù là Chúc Tường Đông hay là Chương Vân Tễ thì đều không thể thắng nổi Vệ Thiếu soái, thế nên cô cũng yên tâm ngồi ăn.
Lại nói về Đan Ninh Ninh, sau khi chạy ra ngoài, cô ta cũng không đi xa, chỉ đứng ngẩn ra trong vườn hoa gần đó, kết quả, chờ nửa ngày cũng chẳng ai đuổi theo dỗ cô ta trở về, nước mắt của cô ta lập tức tuôn như mưa.
Chúc Tường Đông vốn dĩ là người lạnh lùng, hắn không ra dỗ dành cũng là bình thường thôi, tuy rằng trước đó, có mấy lần hắn chủ động tới tìm cô ta nói chuyện, nhưng cô ta cũng không trông mong gì hắn sẽ đuổi theo dỗ dành mình.
Nhưng chẳng phải ai cũng bảo cô Tư Nghiêm rất dịu dàng, lương thiện đấy sao? Tốt xấu gì cũng đã trở thành bạn của nhau rồi, thấy cô ta đỏ mắt chạy ra ngoài như thế, đáng lẽ cũng nên lo lắng sợ cô ta xảy ra chuyện mới đúng chứ?
Còn nữa, quá đáng nhất là Tề Tiểu Tô.
Cô ta có lý do gì mà lạnh lùng không đuổi theo dỗ dành mình hả?
Nơi này là nhà hàng của Tề Tiểu Tô, hai người là bạn bè, cô ta còn chạy tới tận đây tìm Tề Tiểu Tô, còn nữa, Chúc Tường Đông đối xử với cô ta như thế, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì Tề Tiểu Tô!
Có điều, cũng chỉ vì hắn gặp Tề Tiểu Tô trước mà thôi, nếu không có Tề Tiểu Tô, cũng chưa chắc Chúc Tường Đông đã không thích cô ta.
Đan Ninh Ninh hoàn toàn không nghĩ tới, nếu không có Tề Tiểu Tô thì cô ta đã sớm bị Chúc Tường Đông đuổi đi rồi, lấy đâu ra cơ hội cho cô ta ở đó mà ăn vạ nữa?
Con người Chúc Tường Đông, tuy rằng trước đó cũng từng quan hệ với mấy người phụ nữ, nhưng loại người vừa mới nói chuyện đã tưởng rằng mình có thể làm bà Chúc như Đan Ninh Ninh thì hắn tuyệt đối khinh mà né xa luôn.
Bây giờ, Đan Ninh Ninh vẫn đang nghĩ, tại sao Tề Tiểu Tô lại không đuổi theo mình? Cô ta hoàn toàn không muốn rời khỏi đây, rời khỏi Chúc Tường Đông. Chỉ cần Tề Tiểu Tô đuổi theo, dỗ dành cô ta trở lại, sau đó nói với Chúc Tường Đông mấy câu, bảo hắn đối xử tốt hơn với mình, có khi Chúc Tường Đông sẽ dẫn cô ta về và đối xử với cô ta tốt hơn thật ấy chứ.
Rốt cuộc, qua mấy lần trò chuyện, cô ta đã sớm nhìn ra, Chúc Tường Đông thích Tề Tiểu Tô.
Có điều, chẳng phải Tề Tiểu Tô đã đính hôn rồi sao?
Nếu đã như thế thì nhường Chúc Tường Đông cho cô ta luôn đi, tại sao Tề Tiểu Tô lại không giúp cô ta chứ? Trước kia còn giả bộ đối xử với cô ta tốt như thế, lương thiện như thế, còn nói là sẽ giúp cô ta nữa.
Đan Ninh Ninh oán hận bứt lá cây của một gốc cây ở sát bên cạnh, đúng lúc cô ta đang rối rắm xem phải quay lại thế nào thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ về Tề Tiểu Tô, thế là cô ta lập trức trốn ra cái cây để nghe trộm.
Người đi tới gần cô ta đúng là hai mẹ con Tiền Hoa Quế. Vốn đang ăn cơm, nhưng khi nghe thấy có một bàn khách nói Minh Hoa Viên này thuộc về Tề Tiểu Tô, Tiền Hoa Quế lập tức lấy cớ đi WC rồi kéo con gái Hà Mỹ Điền ra đây.
Dù sao cũng phải xem nhà hàng xa hoa này lớn đến cỡ nào, nếu là không nhỏ, trước khi bọn họ có nhà thì cứ ở lại đây luôn đi.
Kết quả, hai mẹ con vừa đi liền lạc đường trong Minh Hoa Viên luôn.
Minh Hoa Viên quá lớn, hai người đều là kẻ mù đường, đi lòng vòng một hồi liền tới chỗ Đan Ninh Ninh đang đứng.
“Mẹ, rốt cuộc chỗ này là nhà vườn hay nhà hàng đây? To và đẹp như hoa viên hoàng cung ấy, sao Tề Tiểu Tô lại biến nó thành nhà hàng được cơ chứ? Nếu sửa sang để ở, có khách tới chơi thì chắc sẽ hãnh diện lắm ấy.” Hà Mỹ Điền ngắm nhìn tới líu lưỡi.
“Đúng thế, cái con ranh Tề Tiểu Tô này đúng là đồ phá của.” Tiền Hoa Quế mắng một câu, lại nói: “Mỹ Điền, con thích chỗ này hả? Vậy mẹ đòi Tề Tiểu Tô cái vườn này luôn nhé, nếu không, mẹ sẽ không nói cho nó biết chuyện về Tô Vận Linh nữa.”