Tề Tiểu Tô nhét chiếc hộp đó vào túi xách trước, lại viết: “Điện thoại của thầy giờ không thể liên hệ hả? Vậy đến lúc đó em sẽ trực tiếp cho người tìm thầy.”
Cô không lo lắng bản thân không tìm thấy anh ta.
Thật ra, bây giờ bảo Hệ thống Tiểu Nhất ngăn chặn tất cả tín hiệu, họ vẫn có thể lên tiếng nói chuyện, nhưng chỉ có điều không tiện giải thích với anh ta mà thôi.
Bạch Dư Tây vừa mới lắc đầu, Tề Tiểu Tô liền viết: “Đừng từ chối, tra rõ chân tướng tai nạn xe của bố mẹ em, em có trách nhiệm nặng hơn thầy, không thể giao hết mọi chuyện cho thầy được. Hơn nữa, bây giờ thầy chỉ có một mình, không ai giúp đỡ sợ rằng không tiện.”
Anh ta không nhịn được muốn hỏi một câu, em có lo lắng cho tôi không?
Nhưng câu nói đã đến cửa miệng, vẫn nuốt trở lại.
Tề Tiểu Tô đã viết: “Thầy không dính vào mấy thứ đó chứ? Sao lại trông mất tinh thần vậy, còn gầy đi nhiều nữa chứ?”
Cô thật sự có chút lo lắng anh ta vì để trà trộn vào chỗ kia mà dính vào mấy chất gây hại đó, nghe nói loại thuốc đó vô cùng khó cai nghiện, cô cũng sợ sau khi anh ta thoát ra được thì sức khỏe cũng không trụ nổi mất.
Những lời vừa nuốt vào đã không cần phải hỏi nữa, Bạch Dư Tây cảm thấy bản thân như được sống lại, cô đang lo lắng cho anh ta, cũng đang quan tâm anh ta. Khoảng thời gian anh ta đính hôn, vì Bạch Thế Tuấn, anh ta thậm chí còn cho rằng giữa anh ta và cô đã trở về trạng thái xa lạ nhất, thái độ của cô với anh ta hoàn toàn xa cách, cảm giác xa lạ với anh ta, nhưng bây giờ... bây giờ như vậy đã là tốt lắm rồi.
Cuối cùng anh ta và cô vẫn có thể làm bạn. Không chỉ là thầy trò.
Bạch Dư Tây cảm thấy trái tim băng giá của mình đã không còn lạnh lẽo nữa. Những tổn thương mà bố ruột mang đến cho anh ta, anh ta cũng có thể vượt qua được.
Anh ta đón lấy quyển sổ, viết: “Tại dạo này để ý nhiều chuyện quá, thức đêm nhiều thôi, không sao đâu.”
Tề Tiểu Tô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bây giờ thầy vẫn sống một mình sao? Tự mình nấu cơm à?”
“Vẫn ở một mình, không nấu cơm, đều ra ngoài ăn, hoặc ăn mì gói.”
Cứ tiếp tục như thế thì sao được chứ, Tề Tiểu Tô cảm thấy dáng vẻ này của anh ta giống như đã sắp không chịu nổi nữa rồi ấy, đừng đến lúc chân tướng vẫn chưa tra ra bản thân anh ta đã ngã quỵ trước.
Nhưng người nhà Bạch Dư Tây xem ra cũng không đáng tin, bản thân anh ta một lòng điều tra án, chắc chắn ăn uống cũng rất tùy tiện. Bạch Dữ Tây một năm trước phong thái phi phàm, nay lại trở thành bộ dạng này, cô cũng cảm thấy rất bùi ngùi.
“Thế này đi, Thịnh Tề Ngọc Tu không thiếu đồ ăn, em là người mở ra nhà hàng đó. Sau này nếu thầy có thời gian thì tự đến đó ăn, nếu không có thời gian, em sẽ cho người mang đến cho thầy. Đến lúc đó thầy cứ đưa số điện thoại cho họ, trước khi đến giao cơm thì xác nhận xem thầy ở đâu trước, rồi mang đến đó cho thầy. Chỉ cần không nói chuyện gì khác, xem như tự thầy đặt cơm ở ngoài, người khác chắc sẽ không nghi ngờ gì đâu.”
Bạch Dư Tây sững sờ nhìn cô, còn muốn đưa cơm cho anh ta?
Tề Tiểu Tô dứt khoát quyết định như thế: “Đến lúc đó nếu có người hỏi thầy đang ở đâu để đưa cơm, thầy cứ trực tiếp báo vị trí là được, cứ quyết như vậy nhé.”
Cô mở nhà hàng, không lẽ lại thiếu suất ăn cho một người sao?
Bạch Dư Tây hiện nay giúp cô vô điều kiện, cô cảm thấy thay anh ta giải quyết vấn đề cơm nước cũng không hề gì.
Vốn dĩ còn muốn nói thêm, nhưng lúc anh ta nhìn đồng hồ, đã không còn thời gian nữa. Anh ta có chút không nỡ chia tay, nhưng nhìn đồng hồ, anh ta lại không thể không rời đi.
“Tôi đi đây, năm mới vui vẻ.” Anh ta dùng khẩu hình miệng nói một câu, vẫy vẫy tay, sải bước nhanh về phía trước, giống như đang vội hoàn toàn không thể nán lại thêm một phút nào nữa.
Nhưng sau khi Tề Tiểu Tô xoay người bước vào trong, Bạch Dư Tây lại dừng bước, xoay người, đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô, nhìn cô càng đi càng xa, thấy bóng lưng của cô biến mất khỏi tầm mắt bản thân.
Hốc mắt ươn ướt, cổ họng nghẹn lại.
Có một vài người, cho dùng trong tim bạn chiếm một vị trí sâu nhất quan trọng nhất, chạm vào sẽ đau, nhưng vẫn không thể có được. Không thể có được, cũng không thể ném họ ra khỏi tim mình được.
Tề Tiểu Tô đối với anh ta, chính là cái cây mọc sâu trong tâm khảm, anh ta cũng biết, nó sẽ bén rễ, sẽ càng ngày càng tươi tốt, sống mãi với trái tim và sinh mạng của anh.
Tề Tiểu Tô quay trở lại Minh Hoa Viên, vừa vào cửa liền đi tìm giám đốc trước.
Giám đốc thấy cô đích thân tìm đến đã giật bắn cả người, còn tưởng bản thân đã gây ra lỗi lầm to lớn gì, khiến boss Tề phải đích thân tìm đến, mặt lập tức đờ ra.
Không phải chứ, hôm nay là tiệc tất niên của Thịnh Tề, nếu anh ta gây ra sai sót gì, vậy quả thật nhất định sẽ bị đuổi. Nhưng trong lòng anh ta đã thầm xem xét lại tất cả những việc đã làm hôm nay, đều không có gì sai sót cả.
Đợi sau khi Tề Tiểu Tô nói rõ mọi việc với anh ta, cuối cùng anh ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra chỉ muốn anh ta bắt đầu từ ngày mai sắp xếp một người lanh lợi một chút đưa cơm đến cho một người, chuyện này thì dễ thôi.
“Vâng, Tề tổng, chuyện này cô cứ yên tâm, sáng sớm ngày mai tôi sẽ sắp xếp người, nhưng, vị khách đó có yêu cầu đặc biệt gì không? Về mặt khẩu vị thì sao?”
“Không có, anh cứ xem mà sắp xếp, nhưng cố gắng dùng các món ăn lành mạnh bổ dưỡng là chính, phần ăn của một người đàn ông trưởng thành.”
“Vâng.”
Sắp xếp xong chuyện này, Tề Tiểu Tô mới xoay người bước vào bên trong sảnh tiệc.
Tuy Minh Hoa Viên hiện đang cử hành tiệc tất niên của Thịnh Tề, nhưng vốn cũng không đặt bao hết tất cả, bên ngoài vẫn đang có khách. Lúc cô đi ngang qua một hành lang dài, từ trong một căn phòng đột nhiên có một cô gái xông ra, lúng ta lúng túng cúi đầu xông về phía này.
Nếu không nhờ Tề Tiểu Tô tránh nhanh, cô ta chắc đã đâm thẳng vào người Tề Tiểu Tô rồi.
Trong căn phòng đó lại có một người đàn ông chạy ra, lớn giọng mắng: “Cô còn dám chạy? Được, được, được lắm, chạy rồi sau này cô cũng đừng đến tìm tôi nữa, còn nữa, sau này nếu còn để ông đây gặp lại cô, ông đây nhất định sẽ lột da cô!”
Cô gái đó Tề Tiểu Tô không quen, người đàn ông đó cô cũng không quen.
Tuy đây là địa bàn của cô, nhưng mấy chuyện thế này nếu không làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của cô, cô đương nhiên cũng sẽ không quản.
Người đàn ông đó nhìn cô một cái, tuy ánh mắt có lóe lên, nhưng cũng không lên tiếng hay có hành động gì, liền xoay người trở vào phòng, đóng cửa lại.
Tề Tiểu Tô vốn không để chuyện này trong lòng, trực tiếp bước qua.
Nơi bố trí tiệc tất niên của Thịnh Tề được trang trí rất xuất sắc, còn có một sân khấu. Lúc cô đến, trên sân khấu đang có một nam một nữ đang song ca.
Xem ra tiết mục cũng đã bắt đầu.
Khưu Linh Phương vẫn luôn chú ý bên này, vừa nhìn thấy cô liền lập tức chạy đến: “Tề tổng, cuối cùng em cũng đến rồi, màn phát biểu của em được sắp xếp ngay sau ca khúc mở màn này, em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng, được ạ.”
Tề Tiểu Tô đưa mắt nhìn quanh, trong sảnh lại có ba mươi đến bốn mươi bàn tiệc! Đều đã ngồi kín người!
Tuy cô biết nửa năm nay quy mô của Thịnh Tề đã không còn nhỏ nữa, nhưng con số và chân chính nhìn thấy nhiều nhân viên như vậy, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô đứng phát biểu trước mặt nhiều người như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Cũng may lá gan của cô sớm đã được bồi dưỡng mạnh mẽ, căng thẳng chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh đã bị cô trấn áp xuống.
Sau bài hợp xướng đầu tiên, một đôi nhân viên nam nữ phụ trách vai trò MC bước lên sân khấu, ánh mắt nhìn về phía cô.
“Đây là bữa tiệc đầu tiên của Thịnh Tề chúng ta, cũng là bữa cơm tất niên đầu tiên của tập đoàn, tin chắc tâm trạng của mọi người đều rất vui vẻ, một năm nay, sự phồn vinh của Thịnh Tề từ khi thành lập đến nay, không thể không nhắc đến sự nỗ lực của mọi người, nhưng người đầu tiên chúng ta phải cảm ơn chính là Tề tổng – Tề Tiểu Tô. Giờ xin hãy cho một tràng pháo tay mời Tề tổng của chúng ta lên phát biểu đôi lời!”