“Theo những gì tôi biết về Cung Phiên Long, không thể nào lại có chuyện lão ta không biết anh trốn trên phi cơ của lão được?”
Vệ Thường Khuynh nói. Cung Phiên Long là một người rất thận trọng, có người trốn trong phi cơ lẽ nào lão lại không phát hiện ra? Sau khi xuyên không tới đây, chắc chắn lão sẽ phải kiểm tra phi cơ một lượt, đáng ra lúc đó cũng phải phát hiện ra chứ?
Mạt Ca Lạc đáp lại: “Lúc đó tôi nhân lúc hỗn loạn mà chui lên, Cung Phiên Long có vài thuộc hạ bất đồng ý kiến với lão, khi ấy còn đang cãi nhau rất kịch liệt, họ còn làm ầm làm ĩ lên đòi đầu quân về phe cậu, không biết sau này cậu có gặp những người đó không?” Nói đến đây, anh ta dừng lại trong một lát: “Có điều, cậu cũng ở đây, có lẽ những chuyện sau đó cậu cũng không biết được rồi.”
Tề Tiểu Tô hỏi anh ta: “Nếu như lúc ấy Cung Phiên Long cũng tiến vào lỗ sâu* đến thế kỷ 21, tại sao tôi lại có cảm giác là lão ta cứ như đến đây từ rất lâu rồi vậy?”
* Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.
“Vệ Thiếu soái nói hết cho cô biết rồi à? Cô là người của thế kỷ 21 sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật không ngờ Vệ thiếu soái lạnh lùng lại đi đính hôn với một người cổ đại.” Mạc Ca Lạc lắc lắc đầu.
Tề Tiểu Tô nhất thời có cảm giác vạch đen đầy đầu.
Trong mắt họ, cô là một người cổ đại sao? Về lí là như thế, nhưng thực sự nghe thấy cách gọi này từ miệng anh ta thì cũng thật là kì cục! Cô chỉ là một thiếu nữ của thế kỷ 21, kể cả tâm hồn cô thì cũng chỉ mới hai mấy tuổi thôi mà.
“Lúc đó hai chúng tôi rơi xuống biển.” Mạt Ca Lạc không hề để ý đến oán hận trong lòng Tề Tiểu Tô lúc này, lại nói tiếp: “Phi cơ của Cung Phiên Long đã bị hủy hoại, hơn nữa còn rơi xuống đáy biển. Có điều lão ta mạng lớn, thoát được ra khỏi phi cơ, trôi nổi trên biển hơn nửa tiếng đồng hồ thì may mắn gặp được du thuyền, nên được cứu sống. Tình trạng lúc đó của tôi không tiện để người khác thấy được, cho nên tôi không theo lão ta lên thuyền.”
“Lúc ở trên biển, anh không lên thuyền?” Tề Tiểu Tô nhướn mày, sau đó ánh mắt cô lướt qua đám vảy xanh trên cơ thể anh ta.
Mạt Ca Lạc cười khổ: “Hai người cũng nhìn thấy rồi đấy? Tôi bây giờ cá không ra cá, người không ra người... Nhưng mà, khi đó ở dưới biển, tôi hoàn toàn không sợ nguy hiểm, tôi có thể bơi mãi bơi mãi, bơi đến tận bờ biển. Đây chính là bản lĩnh mà tôi có được khi ở căn cứ nghiên cứu.”
“Nếu đã có bản lĩnh như vậy, tại sao anh phải trốn ra khỏi căn cứ?” Tề Tiểu Tô thấy Vệ Thường Khuynh cứ trong trạng thái như đang suy nghĩ gì đó, cô quyết định nhận lấy trọng trách gặng hỏi đối phương.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mạt Ca Lạc trở nên tức giận, anh ta ngồi thẳng dậy, ga trải giường tuột đến ngang eo, tất cả vảy cá xanh ở nửa thân trên của anh ta lộ ra trước mắt họ, tự dưng thấy đám vảy này khiến người ta cảm thấy...
Rất kích thích.
Tề Tiểu Tô không kìm nổi khao khát được giật thử lớp vảy trên người anh ta, xem xem có phải vảy cá rất chắc không, nếu giật ra thì sẽ thế nào nhỉ?
Bụp.
Vệ Thường Khuynh đập vào bàn tay cô, lườm cô một cái.
Bây giờ Mạt Ca Lạc trông có kỳ lạ thế nào thì về bản chất anh ta vẫn là một thằng đàn ông!
Kể cả hiện tại trên người anh ta đắp một lớp vảy xanh kì quặc thì trên thực tế anh ta vẫn là một thằng đàn ông đang trần như nhộng!
Thế mà cô dám xòe tay ra sờ vào người anh ta à!
Tề Tiểu Tô lè lưỡi.
“Hai người có muốn nghe không đây?” Mạt Ca Lạc tức giận trừng mắt nhìn họ.
Lúc này đây anh ta mới khiến người ta cảm thấy anh ta là cậu chủ của một tập đoàn tài chính lớn.
“Nghe.” Tề Tiểu Tô gật đầu.
Đồng thời cô cũng thấy hơi ngượng, sao mình lại muốn giựt vảy trên người anh ta thế chứ...
“Ban đầu khi tôi đầu tư vào dự án căn cứ nghiên cứu, tuyệt đối là có mục đích tốt! Tất cả là vì Liên minh các hành tinh!” Mạt Ca Lạc oán giận, nhìn về phía Vệ Thường Khuynh: “Vệ Thiếu soái cũng tin điều này chứ?”
“Tất nhiên. Tôi chưa từng hoài nghi gì về thành ý của tập đoàn Mạt thị đối với Liên minh cả.” Vệ Thường Khuynh điềm đạm trả lời.
Anh ta đã không nhắc tới một phần nguyên nhân khác là bản thân anh ta muốn có được năng lực mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi từ những công trình nghiên cứu kia.
Bây giờ anh ta biến thành người cá rồi, không phải vì nguyên nhân đó sao?
“Công việc ở căn cứ nghiên cứu luôn tiến triển rất thuận lợi, tôi cũng đã cải tạo xong gen của mình, cũng tạm coi như thành công. Ngay lúc tôi vô cùng phấn khởi, định rót thêm tiền đầu tư vào căn cứ theo ý muốn của bọn họ thì có người chạy tới lén nói với tôi rằng, đám người đó dám giở trò trên cơ thể tôi! Việc cải tạo vốn có thể hoàn thành tốt đẹp, vậy mà bọn họ dám cố ý sửa chữa lại, khiến cho gen của tôi sau khi cải tạo xảy ra trục trặc! Khi tôi rơi xuống nước, đặc tính dưới nước quả thực rất mạnh mẽ, sức mạnh cũng tăng lên nhiều, nhưng, nếu như tôi ở dưới nước quá ba tiếng đồng hồ, cơ thể sẽ bị yếu đi. Lúc ấy tôi bắt buộc phải tìm họ để tiêm thuốc, loại thuốc đó như thuốc phiện vậy, nếu như quá một tháng mà không tiêm thì khi tôi rời khỏi mặt nước, vảy cá trên người tôi sẽ không thể thu lại được, cứ dựng ngược lên như thế này thôi!”
Anh ta nói với giọng điệu trầm trọng hơn: “Nếu như cứ tiêm loại thuốc đó mãi, cơ thể tôi sẽ càng ngày càng suy nhược, không thể sống nổi qua tuổi 40! Bọn họ muốn dùng cách đó để khống chế tôi, để tôi không ngừng đầu tư tiền bạc vào cái căn cứ đó!”
“Cho nên anh mới trốn ra ngoài?”
“Tôi tất nhiên phải trốn rồi, bởi vì không chỉ có thế, tôi còn biết được một bí mật lớn hơn nữa, chúng đã liên kết một số phần tử siêu cấp điên cuồng lại, hoạch định ra một âm mưu động trời, một kế hoạch vô cùng đáng sợ!” Mạt Ca Lạc nói tới đây, hai mắt đỏ ngầu, hai tay siết chặt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
Vệ Thường Khuynh nhíu mày.
“Âm mưu gì?”
Mạt Ca Lạc nhìn anh: “Vệ Thiếu soái không biết sao? Âm mưu này cũng liên lụy tới cậu đấy! Nếu không, cậu cho rằng tại sao cậu lại bị phái đi đánh trận? Tại sao cậu lại gặp chuyện không may?”
Tề Tiểu Tô bỗng chốc liền cảm thấy tim mình như căng lên.
Lẽ nào năm đó Vệ Thiếu soái gặp chuyện không phải do sự cố ngoài ý muốn, mà là có người cố ý hãm hại?
Nhưng mà, khi ấy anh ấy vẫn có Hệ thống Tiểu Nhất giúp đỡ cơ mà, bên đó có người nào hãm hại được anh ấy sao?
Vệ Thường Khuynh siết chặt nắm đấm, nhưng giọng nói vẫn rất điềm nhiên.
“Nói tiếp đi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Thiếu soái, đã đến giờ nâng cấp, có xác nhận nâng cấp không?”
“Xác nhận.”
Tề Tiểu Tô chỉ nghe trong tai có một tiếng tít, sau đó tất cả mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Đang nâng cấp sao?
Cô dò hỏi: “Tiểu Nhất, bây giờ cậu không nghe thấy tôi nói chuyện nữa rồi à?”
Hệ thống Tiểu Nhất quả nhiên không hề trả lời cô. Thế nhưng giọng nói của Vệ Thường Khuynh vẫn vang lên trong tâm trí cô: “Bây giờ nó có thể nghe thấy, nhưng không thể trả lời được. Trước khi việc nâng cấp được hoàn thành, em làm gì cũng cẩn thận một chút, không gian vẫn dùng được.”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Vẫn có cảm giác không quen lắm.
Thấy cả hai người đồng thời im lặng, Mạt Ca Lạc không hề nghi ngờ gì, anh ta còn tưởng hai người họ thấy chấn động tâm lý vì sự thật mà mình vừa tiết lộ.
“Vệ Thiếu soái, sự tồn tại của cậu ở Liên minh các hành tinh đã uy hiếp đến họ.” Anh ta cười khổ: “Cho nên, họ muốn diệt trừ cậu.”
Nghe đến đây, Tề Tiểu Tô bỗng thấy tức giận: “Ai?”
Dám nghĩ tới việc diệt trừ Thiếu soái nhà cô, đúng là đang chê cuộc đời này dài quá mà!
Vốn dĩ vì không muốn rời xa anh nên mới muốn tới Liên minh các hành tinh cùng với anh, nhưng sau khi nghe câu này, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy, cô bắt buộc phải tới đó, xem xem đám khốn kiếp kia là những ai! Cô muốn giúp anh báo thù tới khi hả giận mới thôi! Bên đó có những kẻ muốn hại anh, làm sao cô có thể để anh chiến đấu một mình được?
“Tất nhiên là mấy đám phần tử điên rồ và những người ở căn cứ nghiên cứu kia rồi.”