Tề Tiểu Tô nhíu mày: “Chẳng phải cậu nói là tôi không cần vào đó sao? Lợi thiếu đã tha thứ cho cậu rồi à?”
“Đúng thế, Lợi thiếu đã tha thứ cho tôi rồi, nhưng mà cậu cứ nên vào một chút đi, Lợi thiếu nói muốn gặp cậu đấy.” Tuy nước mắt trên mặt Ôn Tình đã khô nhưng hốc mắt và chóp mũi vẫn còn ửng đỏ, trên cằm thậm chí còn có dấu vết của ngón tay.
Vừa rồi, Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất đã nghe hết cuộc nói chuyện ở bên trong, nhưng lại không biết bọn họ có hành động gì, giờ nhìn thì biết hình như vị Lợi thiếu kia cũng động tay động chân rồi.
“Không muốn vào, cậu mới là nữ chính, tôi chỉ tới đây với cậu thôi nếu đã xin lỗi xong rồi thì chúng ta quay về đi.” Tề Tiểu Tô nói rồi định xoay người rời đi.
Vất vả lắm Ôn Tình mới thuyết phục được Lợi thiếu đồng ý để Tề Tiểu Tô thay thế cho mình, sao có thể dễ dàng để cô đi như thế được?
Cô ta vội vàng chạy theo, túm lấy tay cô kéo về phía phòng bệnh, vừa kéo vừa nói: “Đi vào nhìn một cái thì có chết ai đâu chứ? Có làm cậu thiếu miếng thịt nào đâu! Nếu cậu không vào, Lợi thiếu mà giận lên thì không ai cứu nổi cậu đâu nhé! Hơn nữa, cậu cũng đừng có quên lời mẹ tôi đã nói, tuy rằng tôi phải cúi đầu trước anh ta nhưng đối phó với loại con nhà bình dân như cậu thì chỉ cần một câu nói là xong thôi!”
Ha ha.
Tề Tiểu Tô cười lạnh nhưng cũng không từ chối nữa, giả bộ bị cô ta kéo vào trong phòng bệnh.
Ôn Tình dùng sức đẩy cô vào trong, Tề Tiểu Tô lập tức nhào về phía giường bệnh mấy bước, còn Ôn Tình thì lập tức ra khỏi cửa, đóng lại, dùng sức đóng thật chặt cửa lại.
Nhưng sự phản kháng không hề xảy ra như cô ta tưởng tượng. Cô ta tưởng rằng sau khi Tề Tiểu Tô phản ứng lại thì sẽ lao về phía cửa muốn kéo ra, nhưng mà lại chẳng có gì hết.
Yên lặng.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô căn bản không định phản kháng sao?
Chẳng lẽ cô ta ước gì có thể có được cơ hội như vậy để bám vào nhân vật như Lợi thiếu à?
Kể ra thì chuyện này cũng bình thường thôi, con cái gia đình bình dân, ngày thường lấy đâu ra cơ hội làm quen với đám con ông cháu cha chứ? Hơn nữa, lúc trước cô ta cũng biết, Lợi thiếu là người mà mẹ cô ta dỗ dành cô ta phải tới xin lỗi, là người mà cả Khổng Tứ và Tưởng thiếu đều không muốn dây dưa vào, chẳng phải điều này đã chứng tỏ rằng bối cảnh của Lợi thiếu kia rất mạnh sao?
Nếu Tề Tiểu Tô có thể bám được vào người như thế là đã phải tu mấy đời ấy chứ!
Ôn Tình lập tức cảm thấy như mình đã hiểu ra được sự thật.
Lúc này, tâm trạng của cô ta cực kỳ phức tạp, vốn dĩ nên vui vẻ vì có thể đẩy Tề Tiểu Tô vào hố lửa, giẫm Tề Tiểu Tô xuống dưới chân, nhưng giờ lại đang nghĩ liệu có phải mình đã thành toàn cho Tề Tiểu Tô rồi không? Cho cô ta một cơ hội bám vào kẻ có tiền!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cảm thấy vô cùng khinh bỉ Tề Tiểu Tô.
“Con đĩ, trước đó cứ làm bộ làm tịch, giả vờ thanh cao lắm cơ, hóa ra là cái loại hàng này!” Cô ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, bởi vì hai gã vệ sĩ vẫn đang nhìn nên cô ta cũng không dám ghé vào nghe lén, hoàn toàn không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng không nghe thấy gì chứng tỏ là không có động tĩnh gì lớn, không có động tĩnh chứng tỏ Tề Tiểu Tô hoàn toàn không phản kháng.
Nói không chừng, giờ đã đang bị Lợi thiếu kia ôm trong lòng muốn làm gì thì làm rồi ấy chứ...
Đúng là phải để Hạ Dư Hoành và An Tử Khê tới để nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta mới được!
“Cô Ôn, nếu không còn việc gì nữa thì mời cô rời khỏi đây.” Một vệ sĩ đè tai nghe xuống rồi nói với cô ta bằng dáng vẻ lạnh lùng.
Ôn Tình cắn môi, xoay người bỏ chạy.
Còn chưa tới được chỗ dừng xe đã gặp phải Hạ Dư Hoành và An Tử Khê, thấy vẻ mặt của bọn họ đang tràn ngập lo lắng thì cô ta lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, nhào ngay vào lòng An Tử Khê.
“Anh Tử Khê!”
“Tề Tiểu Tô đâu rồi?” An Tử Khê duỗi tay chắn trước ngực để chặn cô ta không nhào vào lòng mình, cau mày nhìn về phía sau lưng cô ta nhưng lại chẳng thấy Tề Tiểu Tô theo ra cùng.
Ôn Tình nhìn anh ta đầy vẻ không tin tưởng: “Anh chỉ quan tâm Tề Tiểu Tô thôi sao?”
Bên kia, Tề Tiểu Tô vào trong phòng bệnh VIP, chuyện bị Ôn Tình đẩy vào cũng đã nằm trong dự kiến của cô, vì thế cô cũng không hề phản kháng, sau khi đứng vững liền ngước mắt nhìn Lợi thiếu đang ngồi trên giường bệnh.
Cô nhìn thẳng vào một đôi mắt tràn ngập vẻ hứng thú, trong sáng, hoàn toàn không có sát ý hay vẻ hạ lưu gì kia. Trong lòng cô hơi khựng lại, ngay lập tức cảm thấy cậu Lợi thiếu này chắc chắn có bí mật gì đó, căn bản không giống như vẻ bề ngoài mà anh ta đã tỏ ra trước đó.
Mà trong lòng Lợi thiếu kia cũng kinh hãi. Ánh mắt cô bé này quá nhạy bén! Xem ra, cô ấy đã nhìn ra gì đó rồi! Lợi thiệu vội ngụy trang lại bản thân, vuốt cằm híp mắt quan sát cô, giọng điệu hơi ngả ngớn: “Nhìn cũng xinh lắm, em tự nguyện thay thế Ôn Tình tới bên bản thiếu gia sao?”
Sau đó, anh ta nghe thấy thiếu nữ đối diện cất giọng lạnh lùng, trong trẻo lại có vẻ hứng thú: “Không biết Lợi thiếu muốn ở bên kiểu nào? Ở bên kiểu một, ở bên kiểu hai, hay là... ở bên kiểu ba bốn năm sáu bảy tám đây?”
“Phụt!”
Lợi thiếu bật cười: “Còn có cả bốn năm sáu bảy tám cơ à?”
“Ừm, tất nhiên là có rồi, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, bốn năm sáu bảy tám cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi.”
“Thú vị đấy. Vậy em thích kiểu nào?”
“Giờ tôi đang cùng anh diễn kịch, Lợi thiếu cảm thấy đây là loại thứ mấy đây?”
Cô nhóc này, thoạt nhìn cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, vậy mà ánh mắt đó, giọng điệu đó, lời nói đó, quả thực còn già đời hơn cả anh ta nữa! Lợi thiếu vốn muốn giả bộ một chút, nhưng nhìn vào đôi con ngươi trong sáng như có thể nhìn thấu trái tim anh ta, anh ta đành phải từ bỏ. Quyết định từ bỏ rồi, cả người anh ta đều buông lỏng, phải diễn cái dáng vẻ mình không thích quả thực rất vất vả.
“Ngồi đi.”
Tề Tiểu Tô nhìn Lợi thiếu không còn dáng vẻ ăn chơi trác táng, ngả ngớn, không đứng đắn kia nữa thì thấy anh ta ưa nhìn hơn rất nhiều. Thực ra, tuy vị Lợi thiếu này trông cũng không quá đẹp trai, nhưng nhìn chung cũng rất sáng sủa, quân tử như ngọc, hoàn toàn không giống với Lợi thiếu vừa rồi đến mặt cũng méo xẹo đi.
Cô kéo cái ghế ngồi xuống cách anh ta một khoảng.
Lợi thiếu thấy hành vi của cô thong dong, tự tại như thế thì không khỏi kinh ngạc: “Em không sợ tôi à?”
“Nói thật nhé, Lợi thiếu à, nếu thật sự đánh nhau thì có khi anh cũng chẳng phải đối thủ của tôi đâu.” Tề Tiểu Tô cười với anh ta. Mọi sự vất vả đều được đền đáp xứng đáng, ít nhất, bản thân nỗ lực luyện tập đã đem đến cho cô sự tự tin, nếu thật sự có nguy hiểm buộc phải đánh nhau, cho dù không có không gian thì cô cũng có thể đánh thắng được mấy người đàn ông bình thường, chẳng cần biết là bọn họ có biết võ hay không.
Chỉ có Nguyễn Dật Quân và mấy vệ sĩ đặc biệt chỗ Khổng Tứ là cô không đấu lại được thôi.
Sự đau đớn lúc cường hóa thân thể không phải ai cũng chịu đựng được, đối với người khác, nếu không chịu đựng nổi thì sẽ lựa chọn từ bỏ, bởi vì có Thiếu soái, có Hệ thống Tiểu Nhất, có rất nhiều tiền nên có thể ỷ lại, cũng có thể thuê vệ sĩ có thân thủ tốt, nhưng đối với Tề Tiểu Tô mà nói, cô luôn cảm thấy tự bản thân mình phải mạnh thì mới có thể có tự tin được.
Nếu cô không vượt qua được lần cường hóa thứ hai, nếu cô không ngày ngày nỗ lực huấn luyện, e là bây giờ cũng chẳng có tự tin nói chuyện như thế này với Lợi thiếu.
Lợi thiếu lại kinh ngạc thêm một lần nữa. Vừa rồi, anh ta nghe Ôn Tình nói rằng Tề Tiểu Tô có võ, còn tưởng chỉ là loại khoa chân múa tay, thuật phòng thân của đám con gái, giờ nghe cô nói thế thì có vẻ không đơn giản như vậy.
“Nếu Lợi thiếu đã kinh ngạc đủ rồi thì không bằng cứ yêu cầu tôi làm gì đó đi.” Tề Tiểu Tô không muốn nửa đêm nửa hôm ở riêng cùng với một người đàn ông thế này.
“Thú vị, thú vị lắm.” Lợi Nam bật cười: “Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Lợi Nam, tên chỉ có một chữ Nam trong phía Nam mà thôi.”
“Tề Tiểu Tô.”
“Ừm, chúng ta nói ngắn gọn thôi, sau đây tôi muốn nhờ em giúp một việc, tôi muốn làm ầm lên với Ôn Tình một trận, em thấy thế nào?”