Gã vẫn luôn cầm cái thẻ bài đó trong tay, Tề Tiểu Tô lấy đâu ra số điện thoại chứ? Rõ ràng gã vẫn luôn nhìn cô ta chằm chằm, cũng không thấy cô ta đi hỏi ai cả.
Quái dị!
Gã vọt tới bàn làm việc ở bên cạnh, túm lấy cổ áo của nhân viên ở đây, hỏi: “Có phải giao dịch của tảng đá này đã thật sự hoàn thành rồi không?”
Bọn họ có thể tra ra tình huống giao dịch của bất kỳ miếng phôi đá nào ở đây.
Nhân viên kia vội vàng tra rồi đáp: “Vâng, vừa nãy đã giao dịch thành công rồi…”
“Mẹ!” Minh Thông giận dữ ném thẻ bài kia xuống đất.
Báo và Chúc Tường Viêm liếc nhìn nhau, đều không hiểu rốt cuộc Tề Tiểu Tô đã làm thế nào, chẳng lẽ cô ấy quen biết với chủ nhân của miếng phôi đá này sao?
Nhưng dù nghi hoặc trong lòng thì họ cũng đều không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi cô.
Nhìn cô chơi xỏ đối thủ như vậy, bọn họ đều cảm thấy thật sảng khoái.
Tề Tiểu Tô không thèm để ý tới Minh Thông, trong lòng không khỏi âm thầm thở phào khi mua được viên phôi đá kia. Hệ thống Tiểu Nhất đã giải thích qua với cô rằng khoáng thạch có năng lượng cấp AA+++ chính là phỉ thúy cấp cao nhất trong mắt bọn họ, hơn nữa còn là loại cực kỳ hiếm có, cũng cực kỳ hiếm gặp, có khi trên thế giới này còn chưa từng xuất hiện loại phỉ thúy nào như thế.
Không chỉ là cấp cao nhất mà còn rất quý hiếm nữa.
Thế nên, sau khi viên phỉ thúy này được công khai rất có thể sẽ làm giới chơi ngọc và giới cược đá kinh hãi. Chỉ cần có một viên này thôi thì hôm nay cô nhất định sẽ không thua được!
Giờ trong lòng cô vô cùng vui vẻ vì thu được viên đá này vào túi nhưng vì biết Minh Thông vẫn luôn quan sát mình nên cô cố gắng khống chế không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài.
“Hiện giờ khu vực tách đá đã sẵn sàng, phôi đá của cả ba đội đều đã được đưa dần đến khu tách đá, hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu tiến hành tách đá.” Tiếng loa thông báo vang lên.
Cũng có nghĩa là bọn họ chỉ còn hai mươi phút nữa để mua phôi đá.
Tách đá ư, cô cũng rất mong chờ!
Nhưng trước lúc đó, cô cũng muốn sờ thêm mấy viên nữa, vì thế Tề Tiểu Tô lập tức tăng tốc.
Minh Thông muốn theo dõi cũng chẳng được nữa vì giờ Báo đã có sự đề phòng, gã có muốn tới gần Tề Tiểu Tô cũng không được.
“Viên này, viên này, mua.”
Tề Tiểu Tô chỉ vào mấy viên đá nữa, thu mua hết mấy loại có ngọc cao cấp hoặc loại mà cô cảm thấy phẩm chất không tệ lắm.
Sau đó cô vội vàng chạy tới khu cược nhân, Minh Thông cũng vội vàng đi theo.
Khi họ tới, quá nửa số phôi đá trong khu cược nhân đã được bán đi, không chỉ có Thạch Quỷ mua mà còn có rất nhiều người khác cũng mua. Nhìn thấy Tề Tiểu Tô đi tới, những người này đều đồng thời im bặt nhìn về phía cô.
Hành động điên cuồng càn quét của Tề Tiểu Tô giờ đã truyền khắp phòng triển lãm, bọn họ cũng muốn nhìn xem liệu cô có tiếp tục quét ngang toàn bộ khu cược nhân này không.
“Tiểu Tô, Tiểu Tô, ở đây có năng lượng của mảnh vỡ.”
Đột nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên làm Tề Tiểu Tô không khỏi hơi kinh hoảng: “Thạch Quỷ đang ở đây, cậu có thể cảm nhận được năng lượng mảnh vỡ cũng là rất bình thường mà?”
Thạch Quỷ vẫn đang nhìn cô bằng một con mắt u ám, trong ánh mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc và suy tư, mà nhiều hơn nữa chính là sự đề phòng.
Điều khiến hắn ta sợ hãi nhất là dường như đôi mắt của Tề Tiểu Tô không hề bị ảnh hưởng gì, điều này làm hắn không thể không nghi ngờ rằng đôi mắt của Tề Tiểu Tô có dị năng giống hắn, thậm chí còn lợi hại hơn nữa. Dù sao thì tốc độ lựa chọn phôi đá của cô nhanh hơn hắn rất nhiều.
Sao hắn có thể cho phép chuyện trên thế giới này vẫn còn có người cũng có “Mắt Thần” như hắn chứ?
Một khắc này, sát khí và sự tham lam trong lòng Thạch Quỷ chợt trào lên không thể khống chế được. Nếu như thứ trong mắt có thể lấy ra được thì sao nhỉ?
Hắn biết rõ vì có dị vật rơi vào mắt nên mình mới có được dị năng, vậy nên hắn cũng rất tin vào chuyện có thể đào cái “bảo vật” rơi vào trong mắt đó ra.
Tề Tiểu Tô cảm nhận được ánh mắt của hắn nhưng cô không thèm để ý.
“Không, không phải, là hai nguồn năng lượng khác nhau, ở hai hướng khác nhau, một nguồn từ chỗ Thạch Quỷ, một nguồn khác cũng là ở trong khu cược nhân này!” Hệ thống Tiểu Nhất cực kỳ mừng rỡ, “Có thể lúc trước bản Hệ thống không đủ năng lượng nên không cảm ứng được, giờ tới gần hơn nên cảm nhận được luôn.”
“Ở ngay trong khu cược nhân này sao?”
Hiện tại tinh thần của Tề Tiểu Tô vô cùng tỉnh táo, cô lập tức vứt Thạch Quỷ ra sau đầu, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào đám đá cược nhân.
“Ở đâu? Vị trí cụ thể là gì?”
“Đi lên phía trước ba mét, ở bên phía tay phải.”
Tề Tiểu Tô lập tức đi tới trước ba mét rồi nhìn sang bên phía tay phải thì thấy một miếng phôi đá khá quái dị, nó đúng là đá cược nhân, nhưng lại bị đục một lỗ to bằng ngón tay.
Lúc cắt đá làm phôi cược nhân, ai lại đi khoét lỗ thế này chứ?
Đá cược nhân vốn dĩ chỉ được cắt một ô nhỏ ra, tình hình cụ thể sau ô nhỏ đó thế nào hoàn toàn là may rủi. Khoan thẳng vào trong như thế chẳng phải sẽ để người ta nhìn thấy rõ phôi ngọc bên trong sao?
“Là viên này ư?”
Cô đang định thò tay ra thì một giọng phụ nữ đột nhiên vang lên ở phía sau.
“Cô Tề Tiểu Tô thích viên đá này của tôi ư?”
Tề Tiểu Tô thu tay lại rồi xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ rất quyến rũ gợi cảm, ánh mắt lại có vẻ rất khí phách.
Hoàng Nhược Mi.
Lời khuyên của Bạch Dư Tây lập tức vang lên trong đầu cô.
Tề Tiểu Tô không khỏi đề cao cảnh giác.
Cô liếc nhìn thông tin viết trên bảng bên cạnh phôi đá, tên người chủ sở hữu quả nhiên là Hoàng Nhược Mi. Tề Tiểu Tô khẽ nhíu mày, chuyện này hơi phiền toái rồi đây.
Nếu Hoàng Nhược Mi không chịu bán phôi đá này cho cô thì chẳng lẽ phải cướp sao?
“Trộm cướp gì đều được, giờ cũng không nghĩ được nhiều như thế. Chỉ cần có thêm năng lượng của một mảnh vỡ thì tỷ lệ tìm được Thiếu soái lại tăng thêm một phần!”
Hệ thống Tiểu Nhất yên lặng một chút rồi lại nói rõ ràng mạch lạc: “Ký chủ có thể khởi động chương trình đóng cửa tạm thời kỷ luật quân đội, bản Hệ thống coi như không biết gì hết.”
Hệ thống mà cũng biết chơi xấu thế sao?
Tề Tiểu Tô cạn lời, nhưng cô cũng đang thật sự suy xét đến tính hiệu quả của việc trộm cướp.
“Đúng thế, phôi đá này do một bà chị xinh đẹp tặng cho tôi, tôi rất thích nó, nhưng giờ chị ấy đã lấy chồng rồi, tôi có giữ cũng chẳng còn ý nghĩa nữa nên mới mang ra bán.” Hoàng Nhược Mi nhìn cô, càng nhìn càng mê muội, không nhịn được liền vươn tay ra muốn sờ lên mặt Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô lạnh cả người, lập tức lùi về sau.
Hoàng Nhược Mi thu tay lại, cười như không để tâm rồi nói tiếp: “Tiểu Tô, chị có thể gọi em là Tiểu Tô được không? Nếu em thích miếng đá này thì tặng nó cho em đấy.”
Khi Tề Tiểu Tô còn đang tưởng cô ta thật sự muốn tặng mình viên đá đó thì Hoàng Nhược Mi lại giơ tay lên ra hiệu, có người từ phía sau tiến lên ôm viên đá lên. Hoàng Nhược Mi nói: “Đi nào, em cũng đi dạo rất lâu rồi, chúng ta ra ngoài kiếm chỗ nào đó ngồi rồi chị sẽ nói cho em nghe điểm đặc biệt của viên đá này.”
Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt dâng lên cảm giác rằng bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Hoàng Nhược Mi này cực kỳ đáng sợ, bởi vì rõ ràng cô ta đã nhận định rằng cô nhất quyết phải có được viên phôi đá này!
Nhưng dù biết rõ vậy, cô vẫn không nỡ từ bỏ viên phôi đá này.
Một mảnh vỡ khác mà! Đối với cô, đây là một sự mê hoặc cực kỳ lớn! “Nhưng đã sắp tới thời gian tách đá rồi.”
Hoàng Nhược Mi cười: “Không sao, chúng ta chỉ ngồi mười phút thôi rồi quay lại, ở ngay bên ngoài ấy mà. Bên ngoài có một quán cà phê, chị mời em uống một ly cà phê.”
Tề Tiểu Tô hơi ngập ngừng một chút rồi gật đầu đồng ý.
“Chị rất thích những người đẹp quyết đoán như em.” Hoàng Nhược Mi nói rồi xoay người đi trước.