“Ừ, cậu đi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh xong sẽ tới ngay.” Vệ Thường Khuynh nói chuyện như bình thường.
Phi Ngư liếc nhìn Lương Lệ.
Lương Lệ hơi chột dạ.
Khi bọn họ tham gia nhiệm vụ này đã ký một hiệp ước đặc biệt, Phi Ngư vẫn khá tin tưởng Lương Lệ nên Vệ Thường Khuynh gặp anh ta không bị tính là làm trái quy định.
Nhưng nếu anh ta giúp đội trưởng truyền tin thì anh ta sẽ bị xử phạt.
“Được, xin đội trưởng nhanh lên một chút.” Phi Ngư quay người rời đi.
Vệ Thường Khuynh đánh mắt ra hiệu với Lương Lệ rồi mới đi vào phòng vệ sinh. Lương Lệ phát hiện, trước khi đi anh có đưa tay ra ngoài cửa kính làm gì đó, Lương Lệ thấp thoáng thấy giữa các ngón tay của anh xuất hiện vệt máu đỏ tươi.
Lương Lệ hiểu ý của anh nên lập tức đi theo.
Đại Hùng đứng canh chừng bên ngoài phòng vệ sinh.
Vào phòng vệ sinh, Vệ Thường Khuynh cầm di động ra, bấm vào đó mấy dòng chữ rồi đưa cho Lương Lệ, đồng thời anh giơ tay lên làm động tác im lặng.
Đôi mắt của Lương Lệ mở to, anh ta nhìn anh mở lòng bàn tay ra, giơ lên và nhét một con chip rất nhỏ vào giữa vết thương hở.
Đây, đây là…
Anh ta kinh ngạc đến mức suýt thì hét lên, nhưng nhớ đến vừa rồi Vệ Thường Khuynh đã ra dấu bảo anh ta không được nói nên anh ta đành nhịn lại.
Sau đó anh ta thấy Vệ Thường Khuynh lấy ra một miếng băng cá nhân và dán nó lên vết thương.
Lương Lệ đột nhiên hiểu ra, con chip nhỏ chỉ như con muỗi này đã được cấy vào trong cánh tay của Vệ Thường Khuynh từ trước.
Vậy vừa rồi anh ấy lấy con chip này ra từ lúc nào?
Nhìn vết thương trên bàn tay anh chắc chắn là dùng lưỡi dao để rạch ra, sau đó đã được cầm máu, vì trên tay anh bây giờ chỉ còn vệt máu rất mới, cũng bị tay áo lau đi nhiều rồi nên lộ ra vết thương trắng nhợt vẫn đang rỉ máu, nhìn thấy mà giật mình.
Chẳng lẽ anh ấy đã rạch vết thương này ra từ trước, sau đó chỉ chờ có cơ hội gọi điện thoại để moi con chip kia ra?
Lương Lệ rùng mình, anh ta cảm thấy suy đoán này của mình phải đúng đến bảy, tám mươi phần trăm.
Đội trưởng đúng là ác với bản thân quá rồi.
Lương Lệ lại nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của Vệ Thường Khuynh, anh ấy hỏi về cô Tề? Chẳng lẽ cuộc điện thoại vừa rồi là gọi cho cô Tề?
Đội trưởng biết Boss của anh ta sao?
Họ có quan hệ gì với nhau vậy?
Nghĩ đến đây, Lương Lệ cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết vì những vấn đề này rồi, nhưng không dám mở miệng hỏi, nên anh ta mới càng cảm thấy bí bách hơn.
Vệ Thường Khuynh kéo tay áo xuống, thấy anh đưa mắt nhìn điện thoại của mình, Lương Lệ mới nhớ ra vừa rồi anh có đánh mấy chữ vào điện thoại, anh ta cầm điện thoại lên xem.
Trên màn hình có một dãy số điện thoại, đằng sau nó là một hàng chữ.
Gọi theo số điện thoại này tìm Tiêu Cung, bảo cậu ta tìm đủ người đến thành phố D giúp Tề Tiểu Tô, nói với cậu ta đây là ý của tôi.
Hả?
Lương Lệ càng tỏ ra nghi ngờ hơn. Anh ấy muốn tìm người đi giúp Boss của anh ta? Anh ấy và Boss có quan hệ như thế nào nhỉ! Muốn hỏi quá đi mất, muốn hỏi quá đi mất thôi.
Nhưng Vệ Thường Khuynh đã đi ra ngoài mất rồi.
Lương Lệ đuổi theo, nhìn bóng dánh mạnh mẽ rắn rỏi của anh, anh ta vẫn không dám hỏi.
Chờ Vệ Thường Khuynh đi rồi, anh ta vội vàng mở lại phần nhật ký cuộc gọi, nhưng cuộc gọi mới nhất vẫn là số của Đồng Xán, không hề có số của Tề Tiểu Tô.
Lương Lệ cảm thấy mình bị nghẹn đến mức sắp nội thương rồi.
Bên kia, Đồng Xán cũng không hiểu chuyện gì, anh ta gọi lại hỏi Lương Lệ về thân phận của người đàn ông vừa nãy, nhưng Lương Lệ cũng đã kí hiệp ước giữ bí mật nên không thể để lộ bất cứ thông tin nào.
Lần này Đồng Xán mua một lúc mười chiếc xe, trong đó có các loại xe từ xe sang trị giá hai trăm vạn, đến xe việt dã siêu bền, xe thương vụ, xe Van, xe tải… đủ cả bộ.
Nhưng anh ta không biết rằng, lúc anh ta đang mua xe thì có hai người vẫn luôn quan sát anh ta.
Trần Đông và Tề Đan Thần không quen biết Đồng Xán. Hai người họ bị kiểu vung tay tiêu tiền của anh ta làm cho sợ hãi, nên bất giác tiến lại gần anh ta.
Đồng Xán chọn xe xong, thấy hai mẹ con nhà này tới gần mình liền lập tức lùi lại một bước, anh ta nhíu mày nhìn hai người. Chỉ cần nhìn qua là Đồng Xán đã nhận ra hai người này là ai.
Thím hai và em họ của Boss.
Sao hai người này lại đến đại lý xe?
Đồng Xán cũng biết ít nhiều về tình hình kinh tế của Tề gia, bọn họ hẳn là không có tiền để mua xe mới phải chứ?
“Hai người tới đây làm gì?” Anh ta hỏi thẳng.
Trần Đông không nghĩ vị đại gia trẻ tuổi tiêu tiền như rác khiến cho người khác phải hoa mắt, lại còn đẹp trai đến mức bà ta cũng phải đỏ mặt này sẽ chủ động nói chuyện với mẹ con bà ta, bà ta lập tức cười tươi rói, mắt híp lại như một đường chỉ trên gương mặt béo núc.
“Chúng tôi muốn mua xe, mà nhìn tới nhìn lui mấy chiếc xe vừa đắt vừa tiện nghi nhưng chúng tôi vẫn không ưng. Cậu đây phải xưng hô như thế nào nhỉ?”
Trần Đông vừa nói vừa đẩy Tề Đan Thần lên phía trước một chút.
Tề Đan Thần hơi cắn môi, thẹn thùng liếc Đồng Xán rồi nhanh chóng nhìn xuống. Lúc trước cô ta gặp được người thanh niên kia ở Trúc Nhã Cư, sau đó trong lòng cứ nhớ thương mãi nhưng tìm mọi cách cũng không tìm được anh ta, nên trong khoảng thời gian này tâm tình cô ta không được tốt lắm. Bây giờ nhìn thấy Đồng Xán, cô ta lập tức cảm thấy trái tim mình như có một tia nắng rực rỡ chiếu vào, thế giới của cô ta lại bừng sáng lên.
Tuy Tề Đan Thần chưa đủ 15 tuổi, nhưng trong phương diện tình cảm, cô ta vẫn trưởng thành khá sớm. Đặc biệt là từ sau khi bị người thanh niên kia đoạt mất nụ hôn đầu tiên, cô ta càng có cảm giác mình rất thích thân mật với đàn ông. Nhưng cô ta cảm thấy những kẻ nghèo hèn không đáng cho cô ta thích, cô ta muốn tìm người có tiền kìa, để sau này cô ta sẽ được chiều chuộng như công chúa, muốn gì là được nấy.
Sự xuất hiện của Đồng Xán lúc này khiến cô ta cảm thấy mình đã tìm được người đàn ông phù hợp với tiêu chuẩn, vì thế khi bị Trần Đông đẩy về phía Đồng Xán, cô ta không chống cự, ngược lại còn phối hợp bước lên thêm một bước.
“Nói chuyện thì cứ nói, đừng có dựa gần như vậy.” Đồng Xán nói thẳng, anh ta lại lùi lại thêm một bước. “Mấy người muốn mua xe với giá bao nhiêu?”
Bị nói thẳng khiến Tề Đan Thần hơi khó xử, nhưng sau đó lại thấy anh ta hỏi như vậy khiến cô ta và Trần Đông đều thấy rất buồn bực, chẳng lẽ anh ta muốn mua xe cho cô ta? Không cho cô ta tới gần thì còn hỏi chuyện của mẹ con cô ta làm gì?
Chẳng lẽ anh ta muốn mua xe cho mẹ con cô ta thật à? Vừa rồi thấy anh ta chỉ một lần mua nhiều xe như vậy, nên mẹ con cô ta nghĩ nếu anh ta có mua thêm cho mẹ con cô ta cũng chỉ như mua một cái giỏ thôi nhỉ?
Hai mắt Trần Đông sáng lên. “Lúc đầu chúng tôi nghĩ muốn chọn một chiếc xe tầm hai mươi vạn…”
Hai mươi vạn.
Biết mục đích của hai mẹ con nhà này, Đồng Xán hơi nhíu mày, anh ta quay người đi thanh toán tiền mua xe, sau đó không tiếp tục nhìn hai mẹ con Trần Đông nữa mà bước thẳng ra ngoài.
Trần Đông và Tề Đan Thần cùng quay ra nhìn nhau.
“Mẹ, anh ta có ý gì vậy?” Tề Đan Thần cắn môi.
Trần Đông cũng buồn bực chẳng kém: “Mẹ cũng không biết. Nhưng Tiểu Thần này, mẹ có cách rồi. Mấy chiếc xe này còn phải đem giao cho anh ta đúng không? Đến lúc đó chúng ta đi theo xem cậu ta ở nơi nào. Một người đàn ông chất lượng như thế phải biết nắm lấy cơ hội biết chưa.” Bà ta cũng không cảm thấy nói chuyện này với cô con gái mới vị thành niên có điều gì không đúng.
Khi Đồng Xán quay về biệt thự liền báo cáo chuyện này cho Tề Tiểu Tô biết.
Tề Tiểu Tô chống cằm, ánh mắt có chút mờ mịt: “Muốn mua một chiếc xe hai mươi vạn…”
Đồng Xán nhìn dáng vẻ của cô mà cứ có cảm giác lạ lạ. Lúc anh ta rời đi vào giữa trưa, Boss rõ ràng còn đang kìm nén khí thế, dáng vẻ như chuẩn bị đại chiến cùng người khác đến nơi, nhưng hiện tại cô ấy lại đột nhiên mềm nhũn ra, giống một thiếu nữ đang thẹn thùng nữa chứ.
Không khí lạnh lẽo xung quanh cô cứ như bị cái gì xua tan đi mất ấy.
Tề Tiểu Tô không để ý tới anh ta, cô nói: “Phải rồi, anh không cần phải tìm người nữa, ngày mai sẽ có người tới.”
“Cô Tề đã tìm được người rồi sao?” Đồng Xán vô cùng ngạc nhiên.
Tề Tiểu Tô lắc đầu, mỉm cười: “Không, là người anh ấy đưa tới.”