Xuân Nghênh Tiểu Trúc, bốn bể là biển hoa, ở giữa còn có một hồ nước, trên mặt nước dùng tạm cây cột xây dựng một nhà thủy tạ, bên dưới là dòng nước róc rách, hai bên trái phải còn có cầu thang đá, trên cầu thang đá hai bên là một dãy hoa được kéo dài lên trên, ý vị của lâm viên kiểu cổ này, đẹp đến mức khiến mọi người đều ca ngợi.
Kéo dài từ cầu thang đá đến giữa nhà thủy tạ bày rất nhiều án kỷ cổ, bây giờ bên trên chỉ bố trí một vài tháp rượu Linh Long, còn có một ít trái cây tươi ngon đã được cắt sẵn, một ít bánh quy và điểm tâm, nhưng rõ ràng vẫn chưa dọn lên hết tất cả các món ngon. Và trên sàn đá ở phía đối diện nhà thủy tạ được bày sẵn một số bàn ghế. Nhìn số ghế đã chuẩn bị, khách khứa hôm nay đến chắc sẽ không hơn ba mươi người.
Lúc Tế Tiểu Tô và Lợi Nam đến khách khứa cũng đã đến gần đủ, vì lúc đậu xe ngoài của họ luôn đợi khách khứa vào gần hết rồi mới vào, cộng thêm lúc vào cổng lại làm lỡ một lúc, bây giờ mấy chiếc bàn đại khái đều đã ngồi kín người.
“Chắc ngồi đâu cũng được” Lợi Nam nói.
“Em nhìn thấy Hạ Dư Hoành và An Tử Khế rồi, đi thôi, chúng ta đến bàn họ ngồi cùng đi” Tế Tiểu Tô đúng lúc nhìn thấy hai người họ, ở đây người mà cô quen biết và có quan hệ tốt cũng chỉ có hai người họ, đương nhiên phải ngồi bên cạnh họ rồi.
Hạ Dư Hoành và An Tử Khê cũng đã nhìn thấy họ, đồng thời vẫy vẫy tay với họ.
Cũng chính vì bàn này của họ khá ít người, nên vẫn chưa ngồi kín bàn.
“An Tử Khế, hôm nay sao cậu còn đến đây?” Lợi Nam vừa ngồi xuống đã vỗ vỗ vai An Tử Khê.
Trước đây ở nhà Hạ lão tướng quân, bọn người Hạ Trần Anh rõ ràng không có ý tốt với anh ta, dùng đủ mọi hình thức khiêu khích xem thường anh ta, theo lý mà nói, lúc này An Tử Khế không nên đến góp vui mới đúng.
An Tử Khê nhìn Tề Tiểu Tô một cái, nói: “Chức vị của bố tôi có thể sẽ có chút biến động”
Câu này anh ta đè giọng cực thấp, Tề Tiểu Tô liền hiểu ra, có lẽ Hạ Nông đã gây áp lực cho phó Chủ tịch An hoặc giở trò gì đó rồi?
Thế nên lúc này, nếu Hạ Trần Anh mời anh ta, anh ta sẽ không dám từ chối. Có lẽ phó Chủ tịch An cũng muốn anh đến xem thử tình hình có xoay chuyển được không.
Ở trong giới này, trên chiến trường này, dù cho là một đứa bé vẫn còn đang đi học, có ai có thể sống thoải mái chứ? Cho dù chúng chỉ còn nhỏ, nhưng nói không chừng một khi bất cẩn sẽ hại chết bố của mình.
“Hạ gia muốn giở trò quỷ gì vậy chứ?” Lợi Nam nói.
Hạ Dư Hoành cười lạnh một tiếng: “Tuy tôi là người Hạ gia, nhưng tôi cũng không nhìn thấu được rốt cuộc Hạ gia đang muốn làm gì?
Bây giờ họ vẫn muốn làm khó dễ An Tử Khê và Tề Tiểu Tô sao? Chú út mà anh ta vẫn luôn sùng bái thật sự đã chỉ huy tất cả chuyện này sao? Sự thất vọng của Hạ Dư Hành đối với Hạ gia cũng càng ngày càng nặng. Anh ta nhìn sang Tề Tiểu Tô, có phần phải lo lắng nói: “Hôm nay em phải cẩn thận một chút. Biết Hạ Trần Anh cũng mời em, anh thật sự đã có chút lo lắng”
Tế Tiểu Tô lắc đầu: “Không sao, em cũng muốn xem thử hôm nay họ sẽ gây ra những chuyện náo nhiệt gì”
Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, bên phía cửa lớn lại bước đến hai người.
Hướng mà Tề Tiểu Tô ngồi vừa khéo nhìn sang đó, nhìn chính diện hai người vừa bước vào, vừa nhìn đã khiến cô sững người.
Hồng Tinh!
Người bên cạnh Hồng Tinh là Đan Ninh Ninh!
Tuy Đạn Ninh Ninh đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng vì lần trước ở trung tâm thương mại đã gặp một lần, còn có Hệ thống Tiểu Nhất giúp chứng thực thân phận, Tể Tiểu Tô vẫn có thể nhận ra.
Nhưng sao hai người này lại xuất hiện ở đây?
“Đó, đó là Tề Tiểu Tô phải không?” Đan Ninh Ninh cũng nhìn thấy Tế Tiểu Tô, cả người cô ta run lên, bỗng chốc đứng sững lại, bước chân nặng trịch không nhấc lên nổi nữa, Hồng Tinh đang nhìn ngắm và chìm đắm trong quang cảnh hào hoa khí thế của Xuân Thâm Viên không kịp đứng lại, chẳng mấy chốc đã đấm vào lưng cô ta.
“Sao tự dưng cô lại đứng lại thế?” Cô ta thuận theo ánh mắt của Đan Ninh Ninh nhìn sang, quả nhiên vừa khéo đối mặt với ánh mắt như cười như không của Tề Tiểu Tô.
“Thật... thật sự là cổ ta! A Ninh, cô có cảm thấy nụ cười của Tề Tiểu Tô có chút kỳ quái không? Trong lòng tôi thấy hơi hoảng”
Đan Ninh Ninh vốn tưởng nhìn thấy Tề Tiểu Tô, bản thân sẽ dâng lên sự oán hận và đố kỵ, nhưng, cổ ta không ngờ bây giờ bản thân nhìn thấy Tề Tiểu Tô, hốc mắt lại nóng lên, mũi cay cay, không kìm được muốn bật khóc.
Cô ta thật sự muốn chạy đến bên Tề Tiểu Tô, quỳ dưới chân cô, nói với cô, cô ta đã hối hận rồi, cô ta sai rồi!
Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô ta nhất định sẽ chọn làm Đan Ninh Ninh đơn thuần, gương mặt có phần trẻ con, bụ bẫm như trước!
“Tiểu Tô.” Cái tên này thốt ra từ yết hầu của cô ta, nghẹn ngào.
Tế Tiểu Tô đã di chuyển ánh mắt sang hướng khác.
“Tiểu Tô.” Đan Ninh Ninh khẽ gọi, đến cả Hồng Tinh đứng bên cạnh cô ta cũng không nghe ra cô ta đang gọi tên Tê Tiểu Tô.
“Cô A Ninh, cô Hồng, mời đến bên này”
Một anh chàng thận trọng vội bước đến, hơi cúi người trước Đan Ninh Ninh, dẫn đường cho họ.
Trong lòng Đan Ninh Ninh có chút hoảng loạn, cô ta cũng không biết bản thân có muốn ngồi cùng bàn với Tề Tiểu Tô không, nhưng người khác đều tự tìm chỗ ngồi cho mình, chỉ có cô ta, được sắp xếp riêng người đến tiếp đãi, cô ta cảm thấy đãi ngộ Hạ Nông dành cho mình có phải có hơi cao quá rồi không.
Ngược lại Hồng Tinh lại rất vui vẻ, cô ta vốn không dám ngồi cùng bàn với Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô đã di chuyển tầm mắt không nhìn Đan Ninh Ninh và Hồng Tinh nữa, nhưng lại phát hiện vài gương mặt quen thuộc. Cô nhìn thấy Nguyễn Dật Quân. Tin đồn trước kia trong điện thoại cố đã nghe bà Lợi nhắc đến, quả nhiên, người bên cạnh Nguyễn Dật Quân không phải là Biên Hải Vi, mà là Chương Linh Thù!
Chương Linh Thú ngồi rất gần hắn, trên mặt còn kèm theo nụ cười đắc ý và hạnh phúc, nhưng mặt Nguyễn Dật Quân lại không chút biểu cảm. Biển Hải Vì không thấy đến, nhưng Biển Hải Thành thì đã đến rồi, bên cạnh Biển Hải Thành không có cô gái nào, có lẽ chỉ đến một mình, hơn nữa hắn còn ngồi cùng bàn với đám người Nguyễn Dật Quân.
Nhìn em rể tương lai của mình đi cùng cô gái khác, may mà hắn nhịn được.
Nhưng, có lẽ trong mắt loại người như họ, lợi ích mới quan trọng nhất.
Tể Tiểu Tô đưa mắt quét hết một lượt những người xung quanh, cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, chỉ không biết có bao nhiêu màn chuẩn bị cho Cổ.
Lúc này, tiếng nhạc chợt vang lên, Hạ Trần Anh đích thân đẩy xe bánh kem bước ra.
Hôm nay cô ta rất chăm chút trang điểm, một chiếc váy dài màu trân châu, một chiếc áo khoác da kiểu ngắn, trên tóc cài một chiếc kẹp bằng kim cương, đeo khuyên tai to, nhìn có vẻ đầy khí khái nhưng vẫn rất xinh đẹp, khí thế hơn người.
Trên xe bánh kem bánh được chia làm sáu tầng, trên tầng cao nhất có hình một cô gái xinh đẹp được tạo hình dựa theo chính cô ta, rất cầu kỳ.
Hạ Trần Anh dừng lại, đưa mắt nhìn quanh, lướt qua tất cả mọi người có mặt ở đó, ánh mắt dừng lại trên người Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô hơi nhíu mày, không lẽ vừa đến đã muốn tìm cô rồi sao?
Nhưng cô không ngờ Hạ Trần Anh quả thật không muốn quanh co, vừa lên tiếng đã trực tiếp gọi tên cô.
“Cô Tề Tiểu Tô.”
Giọng của cô ta trong trẻo truyền vào tai mỗi người, tất cả mọi người đều nhìn sang Tê Tiểu Tô.
Giữa ánh mắt của nhiều người như vậy, Tề Tiểu Tô vẫn ung dung ngồi đó.
Hạ Trần Anh nhìn cô, nói: “Nghe nói công ty dưới trướng của cô còn có một nhà hàng, vậy nói thế nào cô cũng xem như bà chủ của nhà hàng, nhà hàng là ngành dịch vụ, vậy cô cũng xem là nhân viên phục vụ? Có thể làm phiền cô đến giúp tôi một tay không?”