“Đây là mảnh vỡ phi cơ của Thiếu soái!” Âm thanh của Hệ thống Tiểu Nhất cuối cùng cũng vang lên.
Tề Tiểu Tô lập tức mừng như điên!
Vừa rồi cô nhìn thấy thứ này đã thấy quái quái, hóa ra đúng là thế thật!
Nếu là mảnh vỡ phi cơ của Thiếu soái, vậy thì cô không khách khí nữa, lập tức giơ tay cướp lấy, nhưng vừa cầm lên, cô suýt nữa không giữ được mà để nó rơi xuống chân mình, trên đầu không khỏi xuất hiện ba vạch đen, vội vàng dùng hai tay đỡ lấy.
Đồ vật đó ngăm đen, hơi lạnh, không phải sắt, có thể là một loại khoáng thạch kim loại nào đó tìm được ở hành tinh khác, Tề Tiểu Tô vừa cầm lấy, âm thanh của Hệ thống Tiểu Nhất liền trở nên cực kỳ vui sướng: “Năng lượng mạnh quá.”
Lần này thì tốt rồi, lần trước nó bị hệ thống phòng ngự của hệ thống quái dị kia làm cho tiêu hao hết năng lượng, phải dựa vào việc hấp thu mấy khối phỉ thúy mới chống đỡ được, còn rụt rè, sợ hãi không dám dùng nhiều, giờ có mảnh vỡ này rồi, Hồ Hán Tam* nó trở lại rồi đây!
* Hồ Hán Tam là một nhân vật kinh điển trong một bộ phim cách mạng Trung Quốc tên là “闪闪的红星” tạm dịch Sao đỏ lấp lánh, khi nhắc đến Hồ Hán Tam người ta sẽ nghĩ ngay đến lời thoại kinh điển trong phim của ông là: “Tôi Hồ Hán Tam lại trở về rồi đây!”
Một người một Hệ thống còn đang chìm trong vui mừng như điên, tên kia đã bị Hàn Dư đánh cho chết khiếp, sau đó bị Hàn Dư xách lên một cách dễ dàng: “Chị dâu, chúng ta tìm một chỗ khác thẩm vấn hắn đi!”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
“Đi.”
Hàn Dư lập tức kéo tên đó đi vào một ngõ nhỏ sâu hút.
Đi được một đoạn, họ thấy được một chỗ phơi vải. Điểm đặc sắc của thị trấn Vũ Lũng này chính là vải nhuộm, nơi này có lẽ là một phường vải có quy mô nào đó, trên sân phơi vải có hai mươi, ba mươi cái sào treo, bên trên đều phủ đầy vải nhuộm, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nhuộm.
Nhưng xung quanh lại không có ai.
Những tấm vải trải rộng vừa lúc che được tầm mắt từ bên ngoài.
Hàn Dư kéo người tới một góc, túm cổ áo hắn, lúc này hai người mới nhìn rõ mặt mũi gã đàn ông này, một gương mặt rất bình thường, nhìn chẳng có gì đáng ấn tượng hết.
Nhưng bàn tay hắn lại rất thô ráp, ngón tay trên bàn tay cũng lớn hơn người thường một chút, hắn nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ phi cơ được Tề Tiểu Tô vác trên vai, ánh mắt hung tợn như muốn xé xác Tề Tiểu Tô ra vậy.
“Thứ này anh lấy ở đâu ra?” Tề Tiểu Tô hỏi. Cũng không biết là nơi đó còn có mảnh vỡ nào khác không!
Gã đàn ông cắn răng không nói lời nào, Hàn Dư lập tức giơ nắm đấm lên nện xuống.
“Không nói chứ gì? Đánh đến khi nào chịu nói thì thôi!”
Sau khi bị đấm mấy cú, rốt cuộc gã đàn ông kia không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu rồi kêu lên: “Tôi nhặt được, tôi nhặt được!”
“Nhặt được?” Tề Tiểu Tô nhíu mày, cái này trông giống như một thanh kim loại hoặc đá hình bán nguyệt to bằng cánh tay của thiếu nữ, bề ngoài còn xấu xí, thoạt nhìn chẳng có tác dụng gì cũng chẳng đáng tiền, ném ở ven đường có khi còn chẳng ai thèm nhặt, hắn lại đi nhặt nó về, còn làm thành ná nữa?
“Đúng là nhặt được! Năm đó, có một người đàn ông kéo một cái va li tới thị trấn Vũ Lũng, sau đó có người tìm hắn, hình như là kẻ thù, bởi vì hắn vừa thấy bọn họ liền vội vàng rời đi, lúc đó thuê tôi lái xe cho hắn. Nhưng trên đường đi lại gặp phải tai nạn xe cộ, xe của tôi bị cháy rụi, tôi may mắn còn sống, lúc bò ra ngoài thì đụng phải cái va li của hắn, thuận tiện kéo nó ra, tưởng rằng trong đó có thứ gì tốt, ai biết lại là một khối đồng nát sắt vụn như thế này!”
Hàn Dư “xùy” một tiếng: “Đồng nát sắt vụn mà vừa rồi mày lại gọi là bảo bối à?”
Gã đàn ông kia cứng đờ, không phục cãi lại: “Sau đó, thằng con tôi có suy nghĩ kỳ lạ, nó bắn một cục tẩy bằng thứ này, tôi phát hiện ra khi bắn bằng cái này hoàn toàn không thua gì súng đạn, cầm nó lên núi săn thú còn có ích hơn súng, mấy năm trước, tôi còn giết được một con lợn rừng nữa đấy!”
Hắn bị Hàn Dư đánh cho sợ hãi, căn bản không dám giấu giếm gì.
Tề Tiểu Tô thì tin, nếu là mảnh vỡ phi cơ của Thiếu soái, vốn dĩ nó có năng lượng, lạ đời một tí cũng chẳng có gì đáng kỳ quái cả.
“Nếu thế, tại sao anh lại lấy thứ này tấn công tôi.”
Cô nghĩ mãi cũng không hiểu ra lý do là gì.
Gã đàn ông kia nghe thấy thế thì nhìn cô bằng ánh mắt quỷ dị, bị Hàn Dư đấm cho một cú vào mũi, lỗ mũi lập tức chảy máu ròng ròng.
“Còn nhìn nữa, ông đây đánh mày thành đầu heo!” Tên khốn kiếp này, dám nhìn chằm chằm vợ của đội trưởng như thế, không muốn sống nữa à.
Gã đã ông kia cắn răng: “Cô rất lạ!”
Tề Tiểu Tô lập tức sửng sốt: “Tôi lạ ở chỗ nào chứ?”
“Tôi vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy cô sẽ cướp mất đồ của tôi! Tôi có cảm giác cô rất giống người năm đó, cô còn ở trên thị trấn hỏi cái này cái kia, tôi sợ cô là người quen của hắn ta, tới đây để tìm nơi hắn gặp nạn, đến lúc đó tra ra, tưởng tôi giết người đàn ông đó nên sẽ tìm tôi báo thù, vì thế tôi phải tiên hạ thủ vi cường*!”
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước nắm phần lợi.
Hắn nói một cách khó hiểu, tư duy không rõ ràng lắm, nhưng Tề Tiểu Tô nghe cũng hiểu một chút, cô không khỏi chấn động trong lòng, vội vàng hỏi: “Tôi và người đàn ông kia giống nhau sao?”
“Không phải giống nhau về bề ngoài, mà là cảm giác giống!” Người đàn ông kia cũng không biết phải giải thích thế nào, đó chỉ là một loại cảm giác.
Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói: “Bản Hệ thống hiểu rồi, hắn đã tiếp xúc với mảnh vỡ phi cơ khá lâu rồi, mà trên người cô lại có mảnh vỡ khác, đồng thời cũng là ký chủ của bản Hệ thống, thế nên hắn có thể cảm giác được sự liên hệ trong nó. Hơn nữa, giữa các mảnh vỡ luôn có từ trường tương đồng nhau. Người đàn ông mà hắn nói nhất định là có từ trường giống cô nên hắn mới có cảm giác giống cô!”
Rốt cuộc người đàn ông kia là ai đây? “Vậy có khi nào trên người hắn cũng có một trí tuệ nhân tạo cao cấp giống cậu không?”
“Không thể nào đâu, đã bảo rồi, bản Hệ thống chỉ có một không hai. Có điều, năm đó bên kia còn tạo ra ít chip phụ trợ, nếu có khối chip đó thì có khi cũng có khả năng đấy.”
Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy hình như mình có thể lại phân tích ra điều gì đó, nhưng trong lúc nhất thời nó vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Tề Tiểu Tô chuyển hướng sang người đàn ông bí ẩn kia: “Người mà anh nói trông như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào? Bộ dạng y như trai bao, năm đó con vợ tôi nhìn thấy hắn liền muốn đi theo hắn luôn.”
“Đó là rất đẹp trai chứ gì.” Đầu óc Tề Tiểu Tô đột nhiên thanh minh, người đàn ông đó chắc chắn là người mà bà Chương kia muốn tìm rồi?
Chắc bọn họ bỏ lỡ đúng lúc đó rồi.
Người đàn ông kia tới thị trấn Vũ Lũng, bà Chương nhận được tin tức theo tới đây, kết quả, người đàn ông kia phát hiện ra có người tới tìm mình nên rời đi trước, nhưng đi được nửa được thì xảy ra chuyện chăng?
“Hắn chết rồi sao?”
“Chắc chết rồi... Không phải tôi giết, là xe xảy ra vấn đề, không liên quan gì tới tôi hết.” Hắn bị Hàn Dư túm lấy, vội vàng kêu lên, “Xe đó về sau đã biến thành một đống sắt vụn, nhưng tôi tìm trong xe lại chẳng thấy một mảnh xương cốt nào, có khi đã bị đốt thành tro hết rồi...”
“Tôi cầm thứ này cũng không làm chuyện gì xấu, còn có thể đánh được rất nhiều dã thú nguy hiểm, bán được không ít tiền, cũng không có ai dám ức hiếp tôi. Vợ tôi cũng đối xử với tôi rất tốt, nói tôi là người đàn ông cường tráng nhất, vì thế, cô phải trả tôi cái này, tôi không thể không có nó...”
“Có lẽ người đàn ông này có vấn đề về thần kinh.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy thế. Nếu không phải có vấn đề, sao hắn có thể cầm cái ná này định giết cô giữa phố xá đông người như thế chứ, chỉ là cảm giác được cô và người đàn ông kia có hơi thở tương tự nhau, sợ cô tới tra nguyên nhân chết của hắn ta, sợ cô tới cướp thứ này nên sinh ra ý muốn giết cô.
Là lợn chắc?
Chắc chắn là thần kinh có vấn đề.
Mà Tề Tiểu Tô phát hiện sau khi mình cướp mảnh vỡ này về, hắn căn bản chẳng có tí giá trị vũ lực nào, xem ra, sức lực lớn mạnh kia không hề có thật mà chỉ là mượn năng lượng của mảnh vỡ này mà thôi.