Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 838: Chương 838: Người thí nghiệm số một




Đây là lời tính sổ không hề báo trước đấy à?

“... Lúc đó em chỉ liếc qua một cái.”

“Cho nên thật ra em muốn nhìn mấy cái?”

“Không phải! Em chỉ muốn nhìn xem là đàn ông hay phụ nữ, là người nào thôi.”

“Cho nên em đã nhìn thấy cái gì rồi?”

Giọng anh rất bình thản, nhưng Tề Tiểu Tô nghe mà run rẩy trong lòng, đùa cái gì thế, cho dù cô thật sự nhìn thấy cái gì cũng sẽ không nói, huống hồ cô thật sự chưa nhìn thấy gì cả mà!

“Lúc đó anh ta co người lại, em chỉ nhìn thấy lưng anh ta thôi.” Cô tức giận: “Không tin anh hỏi Tiểu Nhất xem.”

Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất bây giờ có thể đồng thời vang lên trong đầu hai người bọn họ rồi, nó lập tức nói: “Thiếu soái, chuyện này thì bản Hệ thống có thể làm chứng, Tiểu Tô đúng là chưa nhìn thấy phía trước của anh ta, cùng lắm chỉ là nhìn thấy phần lưng, cùng với... một tẹo teo cái khe dưới lưng thôi.”

Tiểu Nhất, tên khốn kiếp này!

Câu sau hoàn toàn có thể không cần bổ sung biết không hả?!

Tề Tiểu Tô nghiến răng nghiến lợi: “Căn bản không có! Ánh đèn trong quán bar vốn cũng không sáng lắm, chỉ nhìn thấy lưng thôi!”

“Ừ, không cần kích động như vậy, anh cũng không nói gì cả mà.”

Vệ Thường Khuynh nói rồi vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: “Lần này bỏ đi.”

Cái gì gọi là lần này bỏ đi?

Cô vốn dĩ chưa nhìn thấy cái gì hết!

“Anh còn không biết em có sở thích mua đàn ông về nhà nữa đấy.” Vệ Thường Khuynh lại nói.

Nhắc tới điểm này, Tề Tiểu Tô có chút chột dạ, lúc đó cô quả thực chỉ là không muốn phiền phức mà thôi, nếu không biết bên trong là người, trực tiếp đánh mở tủ ra cũng được, cần gì phải thanh toán khoản tiền kia chứ? Làm cho bây giờ giống như đi mua người không bằng.

“Em...”

Tề Tiểu Tô nghẹn họng.

Cô cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào nữa.

Có điều, Vệ Thường Khuynh cũng dừng lại rồi, anh đổi giọng, dùng âm lượng bình thường để cho Đổng Ý Thành cũng nghe được nói: “Người đàn ông Tiểu Tô mua về kia có lai lịch không đơn giản.”

Đổng Ý Thành nói: “Tôi ở bên ngoài ngửi thấy ít mùi, là phát ra từ người trong phòng lúc đó à?”

“Đúng thế.”

“Đợi đã, hai anh nhìn thấy anh ta rồi à?” Tề Tiểu Tô ngẩn ra.

Đổng Ý Thành nói: “Vệ thiếu gặp rồi, anh vẫn chưa vào.”

“Người kia có gì đặc biệt? Trên người có mùi à?” Tề Tiểu Tô kinh ngạc hỏi.

“Lúc đó em không ngửi thấy gì à?”

Cô lắc đầu.

Vệ Thường Khuynh không nhịn được giơ tay véo má cô, nói: “Người đó cũng đến từ Liên minh các hành tinh.”

“Cái gì?” Tề Tiểu Tô hít một hơi: “Sao lại nhiều người đến từ Liên minh các hành tinh như vậy?”

“Hơn nữa, anh ta là người chạy trốn khỏi căn cứ nghiên cứu cơ mật tối cao của Liên minh các hành tinh, mã số là người thí nghiệm Số Một.”

Lại là Số Một.

“Liên minh các hành tinh?” Đổng Ý Thành không hiểu lắm.

Tề Tiểu Tô giải thích đơn giản cho anh nghe, anh mới hiểu được một chút: “Nếu như căn cứ nghiên cứu thứ tốt, anh ta không cần trốn ra đúng không?”

Ánh mắt Vệ Thường Khuynh nhìn xa xăm, lặng im một lúc mới nói: “Ở thế kỷ hai mươi hai, sự tìm tòi và nhận thức của loài người đối với vũ trụ sâu hơn bây giờ nhiều, hơn nữa các hành tinh mà loài người đặt chân lên cũng tăng lên không ít, các nhà khoa học vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm các hành tinh khác phù hợp cho loài người sinh sống, phương diện này thật sự cũng đã đạt được không ít tiến triển. Ở thế kỷ hai mươi hai đã phát hiện ra mấy hành tinh khác phù hợp cho loài người sinh sống, nhưng dân số thế giới đông đúc, hoàn cảnh sinh thái của trái đất ngày càng xấu đi, mấy hành tinh kia vô cùng đáng giá, bất kể là quốc gia nào cũng muốn chiếm làm của mình, giành được quyền khống chế.”

Tề Tiểu Tô cũng là lần đầu tiên nghe thấy anh nói tới những thứ này, cô cũng nghiêm túc lắng nghe như Đổng Ý Thành.

“Trái đất đã đến mức nguy hiểm, cho nên, không có ai từ bỏ tiếp tục tìm lối thoát. Dưới tình hình đó, Liên minh các hành tinh cũng bí mật thành lập một căn cứ nghiên cứu, trừ mấy hành tinh phù hợp để sinh sống kia ra, còn có mấy hành tinh có thể tạo ra điều kiện sinh sống, mục đích của căn cứ nghiên cứu chính là muốn nghiên cứu ra làm sao để cải tạo được những hành tinh kia, hoặc là nói, làm sao để biến đổi được gen của loài người, để loài người có thể thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn của những hành tinh đó.”

“Bọn họ tìm một nhóm người, có mấy người là phần tử điên cuồng, cũng tự nguyện đến tham gia cái nghiên cứu thực nghiệm đó. Bọn họ vứt bỏ thân phận ban đầu, vứt bỏ tên tuổi và gia đình của mình, đổi thành mã số, người thí nghiệm một hai ba bốn... cứ xếp hàng như vậy. Bọn họ là người bị biến đổi gen.”

Đổng Ý Thành nghe đến đây đã hiểu ra: “Anh nói là, người đàn ông đó chính là người thí nghiệm Số Một đi từ nơi đó ra?”

“Đúng.” Vệ Thường Khuynh gật đầu: “Gen của người thí nghiệm Số Một biến đổi xuất hiện tiến triển vô cùng kinh ngạc, cứ đến tối là trên người anh ta lại mọc ra vảy màu xanh da trời, sẽ phát sáng, có thể chống rét, hơn nữa có thể tự do thoải mái bơi lội hô hấp ở trong nước như cá nữa.”

“Người cá?” Tề Tiểu Tô hít một hơi lạnh.

Còn có người như vậy sao?

Biến đổi gen như vậy cũng quá lợi hại rồi? Ở đây chỉ có thể thấy ở trong tiểu thuyết và phim khoa học viễn tưởng thôi! Không ngờ, ở thế kỷ hai mươi hai lại đã thực hiện được chuyện này.

“Ngoài ra, có lẽ còn có phát hiện quan trọng gì trên người Số Một nữa, chỉ là lúc căn cứ nghiên cứu đang muốn nghiên cứu sâu thêm thì Số Một mất tích khỏi căn cứ, nghe nói là trốn thoát.” Vệ Thường Khuynh nói: “Đó là thành quả nghiên cứu quan trọng nhất của căn cứ, bọn họ làm sao có thể không quan tâm được? Cho nên, bên chỗ căn cứ nghiên cứu đã treo giải thưởng, toàn thế giới truy tìm tung tích của Số Một, nếu như có thể cung cấp tin tức về Số Một, hoặc là trực tiếp đưa Số Một về, bất kể người đó từng là thân phận gì, phạm phải tội gì, tất cả đều xoá bỏ, đồng thời còn đồng ý một yêu cầu của đối phương nữa.”

Tề Tiểu Tô vỗ tay nói: “Chẳng trách Cung Phiên Long lại muốn tìm ra Số Một như vậy!”

“Cung Phiên Long là phản quân của Liên minh các hành tinh, nhưng sau khi phản bội Liên minh các hành tinh thì cảnh ngộ của lão ta rất khó khăn, vẫn muốn trở lại Liên minh các hành tinh. Lão ta muốn tìm Số Một cũng không có gì là lạ cả.” Vệ Thường Khuynh nói: “Nhưng anh sẽ không để cho lão ta được như ý đâu. Chắc chắn là Số Một biết được bí mật gì đó, bởi vì vốn dĩ anh ta là người không thể phản bội lại căn cứ nhất!”

“Thân phận ban đầu của anh ta là gì?”

“Anh ta là cháu trai của Tướng quân! Cũng là người bỏ vốn nhiều nhất vào căn cứ nghiên cứu đó.”

“Cháu trai của Tướng quân?” Tề Tiểu Tô im lặng, liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Vậy chính là anh họ của cô Mạt Na kia à?”

Vừa nhắc tới cái tên Mạt Na, khóe miệng Vệ Thường Khuynh không nhịn được giật giật.

Cái họa này đúng là do No1 miệng rộng gây ra mà.

“Anh và Mạt Na thật sự không có gì.”

Tề Tiểu Tô khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn anh nữa.

“Mạt Na?” Đổng Ý Thành lại nhắc lại.

Vệ Thường Khuynh lườm anh.

“Mạt Ca Lạc là tên thật của anh ta. Bố của Mạt Ca Lạc chính là người giàu nhất ở Liên minh các hành tinh, rất nhiều trang bị quân đội đều là tập đoàn tài chính Mạt Thị bỏ vốn tài trợ.” Vệ Thường Khuynh tiếp tục nói: “Bản thân Mạt Ca Lạc vốn là một kẻ điên cuồng, tập đoàn tài chính Mạt Thị tài trợ cái căn cứ nghiên cứu đó, anh ta lập tức xin làm người thí nghiệm biến đổi gen, lúc đó không có ai khuyên giải được anh ta cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.