Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 794: Chương 794: Nh n vật nguy hiểm




Tùng Thăng đanh mặt đứng đó, không nói chuyện, cũng không nhìn cô. Sau một khoảng thời gian yên ắng, không ít người bắt đầu gọi điện thoại.

“Bố, con đang ở Xuân Thâm Viên, ở đây xảy ra chuyện rồi!”

“Anh, tiệc sinh nhật của Hạ Trần Anh có người bị chết rồi, bây giờ em phải làm sao đây?”

Tề Tiểu Tô đứng ở đó chỉ nhìn chằm chằn vào Tùng Thăng, mấy người kia khẽ thì thầm gọi điện thoại, nhưng tất cả nội dung đều truyền vào lỗ tai cô. Cô nhìn thấy Hạ Trần Anh và Chương Linh Thù cũng bắt đầu gọi điện thoại.

Có không ít người từ nhỏ đến lớn đều quen được nuông chiều, quen được bảo vệ, lúc thật sự gặp chuyện, ai nấy đều mất đi chừng mực. Cho dù chuyện hôm nay rõ ràng chẳng có chút gì liên quan đến họ, nhưng vì có liên quan đến mạng người, có người cứ thế chết đi ngay trước mắt họ, họ thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi, một khi sợ hãi đương nhiên phải đi tìm phụ huynh, tìm người giúp đỡ, tìm những người bình thường hay vuốt mông họ.

“Tiểu Nhất, có nghe lén được tất cả không?”

“Yên tâm, tất cả nhật ký cuộc gọi đều nằm trong phạm vi nghe lén của bản Hệ thống”

“Bao gồm... Hạ Trần Anh và Chương Linh Thù?”

“Phải. Điện thoại của Chương Linh Thù là gọi cho bà Chương, bà Chương bảo cô ta bình tĩnh, mọi việc đều nghe theo Nguyễn Dật Quân và còn bảo cô ta đừng đến gần cố” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Điện thoại của Hạ Trần Anh đúng là gọi cho Hạ Nông.”

Nếu không phải bấy giờ họ đều ở đây, đểu gọi điện ngay tại sảnh này, chưa chắc Hệ thống Tiểu Nhất đã có thể nghe trộm được nội dung hai cuộc gọi kia, bình thường điện thoại của Hạ Nông luôn được phía quân đội bảo hộ, còn cả Chương gia, vốn cũng có phòng ngự...

Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên dừng lại, vội nói: “Kỳ lạ!”

“Sao vậy?”

“Mạng phòng ngự của Chương gia hình như được mở ra rồi?”

“Ừm?” Tế Tiểu Tô sững sờ, đây là có ý gì chứ?

“Đợi mọi chuyện ở đấy xử lý ổn thỏa, sau đó bản Hệ thống sẽ điều tra kỹ hơn!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên có chút hưng phấn: “Sau này bản Hệ thống sẽ nói chi tiết với cô!” Bây giờ chuyện quan trọng trước mắt vẫn là mạng người.

Thật ra Tể Tiểu Tô đã hiểu đại khái ý của nó rồi, hơn nữa cũng đã liên tưởng đến những chuyện sau này, trong lòng cũng rất kích động: “Được, xử lý chuyện này trước đã, Hạ Nông đã nói gì?”

“Hạ Nông nói lát nữa sẽ cho người đến xử lý chuyện này, bảo Hạ Trần Anh đừng gây chuyện với cô, còn nữa, phải chăm sóc thật tốt cho A Ninh... A Ninh?”

Tế Tiểu Tô nghe đến đây, ánh mắt vô thức chuyển sang Đan Ninh Ninh.

A Ninh, ý chỉ Đan Ninh Ninh sao?

Từ khi nào, Đan Ninh Ninh đã trở thành người quan trọng như vậy trong lòng Hà Nông chứ? Hắn còn dặn dò Hạ Trần Anh phải chăm sóc cho cô ta? Cô nhìn thấy Hạ Trần Anh cúp máy, ánh mắt nhìn Đan Ninh Ninh cũng có phần khác lạ và phức tạp, điều này cho thấy trước đó cô ta cũng không biết điểm này.

“Tướng mạo của Đan Ninh Ninh hiện tại ít nhiều có hai phần giống em, nhưng, giống với người phụ nữ trước đây của Hạ Nông hơn” Lợi Nam không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh cô, thuận theo ánh mắt cô nhìn sang: “Anh đã từng gặp người phụ nữ của Hạ Nông, quả là rất giống cô ta, hơn nữa anh nghe Vương phi nói, người phụ nữ đó sau lần bệnh nặng cả người đã gầy đi rất nhiều, bây giờ em xem cô gái này cũng gây đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay, chắc trong lòng Hà Nông, cô ta rất giống người yêu trước đây của hắn.”

Anh dừng lại một chút nói: “Xem ra, Hạ Nông đã tìm thấy thế thân cho người hắn yêu rồi”

Thế thân sao?

“Nhưng, gây đến mức này, khụ khụ, ôm vào cũng cộm lắm nhỉ?

Lợi Nam còn nói thêm gì đó, nhưng Tế Tiểu Tô đã không chú ý nghe nữa. Đan Ninh Ninh và Hồng Tinh đều nhìn về phía cô, điều khiến Tề Tiểu Tô buồn cười là, trong ánh mắt của hai người họ lại chứa đầy sự lo lắng dành cho cô.

Hai cô gái này thật sự khiến cô không hiểu nổi, đầu tiên phong một con dao về phía cô, sau đó bây giờ lại lo lắng cho cô?

Nhưng, lúc này Tế Tiểu Tô cũng lười để ý đến họ.

Ánh mắt có chuyển sang tiếp tục chuyên chú đặt trên người Tùng Thắng.

Tùng Thắng ban đầu còn có một chút biểu cảm chập chờn, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, hắn lui về sau một chút, không ở lại bên cạnh xác của Ngô Đồng nữa, kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, hơi cúi đầu, không ai nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng không thấy rõ biểu cảm của hắn như thế nào,

Còn Nguyễn Dật Quân lại ngồi xổm bên cạnh thi thể của Ngô Đồng, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra, Biển Hải Thành ở bên cạnh thỉnh thoảng lại khẽ hỏi một hai câu. Chương Linh Thủ không dám đến gần, cũng không dám ở cách Nguyễn Dật Quân quá xa, chỉ có thể sợ sệt hơi run run đứng một bên.

Còn những người khác đều đứng cách đó rất xa không dám đến gần.

Hạ Trần Anh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Đan Ninh Ninh, không biết vì sao chú út nhà mình lại không thèm quan tâm những việc khác, việc đầu tiên đã bảo cô ta phải chăm sóc thật tốt cho cô gái này.

Cô ta đang định bước về phía Đan Ninh Ninh, bỗng có người kéo cô ta lại, giọng run run nói: “Trần Anh, cậu có cần gọi điện báo cho người nhà của Ngô Đồng không? Chuyện này phải xử lý thế nào? Mọi chuyện chắc chắn sẽ gây phiền phức rất lớn, Ngô... Ngô Đồng chết ở đây, người nhà cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”

Trong lòng Hạ Trần Anh kinh hãi.

Không sai, dù gì cũng chết người trong tiệc sinh nhật của cô ta, Ngô gia sao có thể không làm lớn chuyện chứ? Chú út nói để chủ ấy xử lý, cũng không biết có thể giải quyết được không, lần này dù sao cũng là chết người mà.

“Tớ... Chủ út của tớ sẽ gọi điện” Giọng của cô ta cũng run run nói.

“Vậy chắc sẽ xử lý êm đẹp thôi” Nghe nói Hạ Nông đã hứa sẽ đích thân xử lý, họ mới yên tâm một chút.

“Nhưng, cô gái tên Tể Tiểu Tô đó, có cần trói lại trước không? Dù sao cũng do cô ta ra tay, lỡ như đợi lát nữa cô ta lại ra tay thì phải làm sao? Chúng ta có nên rời khỏi đây trước không?” Có người hỏi.

Câu này vừa thốt ra, Hạ Trân Anh cũng vừa nghĩ đến đây. Cô ta hít sâu một hơi, vốn dĩ đã muốn làm thế, nhưng nhớ lại chú nhỏ căn dặn bảo cô ta đừng gây chuyện với Tề Tiểu Tô...

Cô ta bước về phía Tề Tiểu Tô: “Tề Tiểu Tô, bất luận nguyên nhân cái chết của Ngô Đồng là gì, chung quy vẫn là do cố ra tay trước, không sai chứ? Cô lại nói không ai ở đây được rời đi, vậy để mọi người có thể yên tâm, cô phải...” Cô ta nhìn quanh, chỉ về một góc sân ở phía trước: “Cô vào đó đi, chúng tôi sẽ khóa cửa lại”

Tề Tiểu Tô nhìn cô ta: “Cô muốn nhốt tôi lại à?”

“Bây giờ cô là nhân vật nguy hiểm”

“Vậy sao? Nếu còn có ai cảm thấy Ngô Đồng là bị tôi dùng một cái đĩa sứ đập chết, vậy tôi có thể tiếp tục thử nghiệm một chút, ai không tin thì tôi thử nghiệm cho người đó xem, còn ai không?

Ánh mắt của Tề Tiểu Tổ quét qua gương mặt bọn họ, mỗi một góc cố lướt qua, tất cả mọi người đều không kìm được bước lui về sau một bước.

Có người tức giận nói: “Cô đùa kiểu gì vậy chứ? Chúng tôi đâu phải kẻ ngốc, ai chịu để cho cổ đập chơi chứ? Cô xem Đại Cường, bị cô đánh thành thế kia rồi!”

Hóa ra anh chàng vừa rồi tên là Đại Cường, ánh mắt Tể Tiểu Tô liếc qua, đột nhiên bật cười: “Nhìn như vậy đúng là có chút giống đầu heo. Nhưng, bây giờ tôi có một vấn đề.”

Cô dừng lại một chút, nói: “Nghe nói quan khách hôm nay cô Hạ mời đều tôn quý phi phàm, vậy tôi muốn hỏi, anh chàng vừa rồi phát hiện Ngô Đồng đã chết, Tùng Thăng phải không? Còn cả vị Đại Cường này? Hai người là công tử của nhà nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe nói, trong xã hội thượng lưu ở thủ đô, có gia đình nào họ Tùng?”

Câu này vừa thốt ra, có mấy người vô thức trong lòng thầm run lên.

“Ơ, phải rồi, hình như chúng ta không ai biết Tùng Thăng thật”

“Đại Cường này là do ai đưa tới vậy?”

Ánh mắt Tế Tiểu Tô mang theo ý cười nhìn sang Biển Hải Thành: “Biên thiếu, Tùng Thắng này, là bạn của anh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.