Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 166: Chương 166: Nổi danh - Minh phủ đóng cửa




Nghiêm lão lúc này thở phào một hơi dài, ông cảm thấy trái tim mình vừa rồi rõ ràng ngừng một nhịp, thót lên tới cổ họng, sau đó lại rơi mạnh về chỗ cũ.

Cười khổ trong lòng, xem ra đi cùng người bạn nhỏ này là thử thách sự dũng cảm của trái tim ông rồi. Tính ra mấy chục năm mưa gió đều đã trải qua, không ngờ già rồi, lại còn vẫn không khỏi sợ hết hồn như ngày trẻ.

Không bằng một cô bé!

Ông đứng lên, vỗ vỗ vai Tề Tiểu Tô, ha ha cười nói: “Như vậy đi, để tôi quyết giúp cháu, vốn dĩ là tám trăm vạn cũng được, nhưng mà, ba khối cộng vào thành hai nghìn vạn đi, còn sáu mươi vạn bớt cho ông Quyền Tứ, dẫu sao cháu cũng là hàng con cháu, phải cho ông Quyền Tứ chút thể diện chứ.”

Tề Tiểu Tô đương nhiên không phản đối: “Cháu nghe Nghiêm lão ạ.”

Một già một trẻ đồng thời nhìn Quyền Tứ.

Trái tim Quyền Tứ vào giờ khắc này gần như hoá đá.

Hai nghìn vạn, mười lần, hai trăm triệu.

Ánh mắt hắn quét đến chiếc điện thoại trong tay Tề Tiểu Tô. Lời nói hùng hồn vừa rồi của mình còn như phảng phất bên tai.

Nghê đổng chúng tôi trước nay uy tín, đừng nói một trăm triệu, có gấp đôi cũng thanh toán ngay tại trận, tuyệt không nói hai lời.

Có gấp đôi đi nữa, đây thật sự là gấp đôi rồi! Gấp đôi cũng thanh toán ngay tại trận, tuyệt không hai lời, bây giờ hắn đào đâu ra hai trăm triệu mà thanh toán chứ?

Đi theo Nghê Hào nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải là chưa từng có sơ suất, nhưng đều là chuyện nhỏ, không quan trọng, hoặc là có thể lập tức sửa chữa, nhưng như thế nào đi nữa cũng không thiệt hại đến gốc rễ của Nghê Hào, ngược lại giúp ông ta không ít việc lớn, nếu không Nghê Hào cũng sẽ không tín nhiệm hắn như vậy, cho hắn quyền lực lớn như vậy.

Nhưng lần này là hai trăm triệu!

Chúc Tường Viêm trong lòng thoải mái như mùa hè uống một chai coca ướp lạnh, trái tim tung bay!

Ha ha ha! Nghê Hào, Quyền Tứ! Hai con chó già các người! Cuối cùng cũng có ngày hôm nay! Không được, lúc này anh ta nhất định phải gọi anh trai anh ta đến xem, thuận tiện đỡ lưng cho Tề Tiểu Tô!

Nếu như Nghê Hào quỵt nợ, bọn họ cũng có thể chế nhạo!

Nhìn điện thoại, anh ta mới phát hiện mình vừa rồi theo bản năng đã gọi điện thoại đi, hơn nữa đã nối máy rồi. Anh ta đứng bên cạnh Tề Tiểu Tô, lời nói vừa rồi, anh trai anh ta hẳn đều đã nghe thấy.

“Anh, anh có đó không?” Chúc Tường Viêm đưa điện thoại đến bên tai.

Tiếng Chúc Tường Đông truyền tới, hắn hình như đang đi đường.

“Ừ, nghe thấy rồi. Nói với Tề Tiểu Tô, chúng ta có thể nhận thầu vụ đòi nợ, không ngại cô ấy báo tên anh ra.” Trong giọng nói của Chúc Tường Đông mang theo ý cười khó mà khống chế. Sau đó hắn cúp điện thoại.

Chúc Tường Viêm vui sướng đáp một tiếng.

Lập tức cố ý lên giọng, lưu manh nói với Tề Tiểu Tô: “Tiểu Tô, đại ca tôi nói rồi, chúng tôi có thể nhận thầu vụ đòi nợ, còn nữa, đại ca chúng tôi hôm nay tâm trạng tốt, giảm 50% cho cô! Có gì cần cô cứ nói một tiếng!”

Tất cả mọi người đều nhìn qua anh ta.

Nghê Hào, Quyền Tứ thua lần thi đấu này, còn thua số tiền lớn như vậy, bọn họ rõ ràng đều biết bầu không khí không đúng, lúc này đều không dám tùy ý lên tiếng, tránh làm bia đỡ đạn. Lúc này người dám lên tiếng, không phải kẻ ngốc, thì chính là dám không coi Quyền Tứ và Nghê Hào ra gì.

Bây giờ ở thành phố K, ai có lá gan lớn như vậy?

Có người thông minh hiểu ra, gọi đại ca nghe như giang hồ thế này, chẳng lẽ là…

“Chúc Tường Đông?”

Cái tên này khiến cho Quyền Tứ sa sầm mặt.

Hắn lúc này mới nhìn thẳng Chúc Tường Viêm. Chúc Tường Viêm và Chúc Tường Đông không giống nhau, nhưng anh ta gọi đại ca, Quyền Tứ cũng không nghĩ là anh em ruột thịt gì. Ban đầu, bọn họ không phải tất cả đều gọi Nghê Hào là đại ca hoặc Hào ca sao? Chỉ là sau khi Nghê Hào tẩy trắng mới kêu bọn họ đổi sang gọi là Nghê đổng.

Chúc Tường Đông bảo vệ rất chặt người em trai này, rất ít người biết thân phận thật của anh ta, Quyền Tứ cũng không biết.

“Đại ca của anh là ai?”

“Chúc Tường Đông.” Chúc Tường Viêm rung chân, liếc mắt nhìn hắn: “Ông hẳn đã nghe cái tên này rồi chứ?”

Quả nhiên là Chúc Tường Đông!

Mọi người hít một hơi lạnh.

Ở thành phố K, Nghê Hào và Chúc Tường Đông là vua không gặp vua, Nghê Hào ngược lại chưa từng nói cái gì, nhưng đàn em của ông ta và lời của Quyền Tứ từng nói khiến cho người ta cảm thấy Chúc Tường Đông vừa kính vừa sợ Nghê Hào, không dám xuất hiện trước mặt Nghê Hào, cũng coi là cho vị tiền bối giang hồ này mặt mũi.

Nhưng bây giờ là thế nào?

Đàn em của Chúc Tường Đông chính miệng nói muốn đòi nợ Nghê Hào?

Chuyện phát triển đến bước này, bọn họ đều có chút không rõ ràng. Hay là nói, cô gái xinh đẹp Tề Tiểu Tô này thật ra có quan hệ mật thiết với Chúc Tường Đông? Vì cô, Chúc Tường Đông mới không tiếc phá vỡ cục diện với Nghê Hào, đỡ lưng cho cô?

Còn có suy đoán khác, chẳng lẽ nói, cô gái xinh đẹp này thật ra có bối cảnh rất ghê gớm?

Tề Tiểu Tô lúc này cũng không ngờ, bởi vì một câu này của Chúc Tường Đông, trong một ngày cô liền nổi danh, càng lan truyền càng thần bí.

Lúc này cô chỉ biết, Chúc Tường Đông nhất định là luôn đợi một thời cơ như vậy, mà cô cho hắn thời cơ đó.

Nói vậy là Chúc Tường Đông chắc chắn lại nợ cô một ân huệ.

Có điều, lúc này cô đương nhiên sẽ không làm mất mặt Chúc Tường Viêm, mà cười dịu dàng nói: “Tiểu Viêm, đâu có đáng sợ như anh nói chứ, còn phải đòi nợ sao? Ông Quyền Tứ vừa nói rồi, bọn họ không phải là người quỵt nợ, cho dù gấp đôi một trăm triệu cũng tuyệt không hai lời thanh toán ngay tại chỗ. May mà hai trăm triệu vừa vặn gấp đôi một trăm triệu.”

Đây là chặn đường lui của Quyền Tứ.

Lúc này, bọn họ có thể nói không trả sao?

Trừ phi Nghê Hào thật sự không cần thể diện, thể diện nội tâm cũng không cần.

“Các vị cứ tự nhiên, Quyền mỗ đi báo cáo với Nghê đổng chút.” Quyền Tứ nói rồi xoay người đi.

Nghiêm lão nói một câu với bóng lưng hắn: “Thay Nghiêm mỗ hỏi thăm Nghê đổng nhé.”

Sắc mặt Quyền Tứ xanh mét.

Bên này, ánh mắt người vây xem nhìn Tề Tiểu Tô đã là kinh ngạc sợ hãi, đặc biệt là những người vừa rồi châm biếm lúc bọn họ vừa vào, mấy người Hùng tổng kia, lúc này sắc mặt tuyệt đối khó coi.

Tề Tiểu Tô lập tức đổ dầu vào lửa, ánh mắt vừa vặn quét đến, cong môi lên hỏi: “Hùng tổng, có thể nói với tôi chút quy tắc tổ nhóm không? Mấy người đều là đội của Nghê đổng nhỉ?”

Mấy người Hùng tổng sắc mặt đỏ rồi lại trắng.

Lúc này, điện thoại của Tề Tiểu Tô vang lên. Cô nhìn số gọi đến, Bạch Dư Tây.

“Nghiêm lão, cháu đi nghe điện thoại chút ạ.” Cô nói với Nghiêm lão một tiếng, đi đến chỗ không có ai.

“Thầy Bạch?”

Giọng Bạch Dư Tây hơi nặng nề: “Tiểu Tô, em quen biết ai thế hả?”

Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Minh Phủ đóng cửa rồi.”

Một câu nói này khiến cho Tề Tiểu Tô lần nữa ngẩn ra. Động tác của Chúc Tường Đông lại nhanh như vậy?!

“Tại sao không nói gì? Chuyện này, em biết đúng không?”

Giọng Bạch Dư Tây kéo cho cô hoàn hồn lại.

“Minh Phủ đóng cửa lúc nào? Tình hình thế nào?”

“Một tiếng trước, công thương và đội cứu hỏa đều đến, niêm phong rồi, Minh Phủ muốn mở cửa lại chắc cũng khó đấy.” Bạch Dư Tây nói: “Nói là thức ăn ở đó cho thứ không nên cho, có người dị ứng với cái này, ăn xong chết rồi.”

“Chết người thật á?” Tề Tiểu Tô kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.