Chương Vân Tễ vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong mắt lại xẹt qua một ánh mắt nhất định phải có được.
“Con sẽ khiến cô ấy rung động vì sự kiên trì của con, mẹ, mẹ phải tin con, Tề Tiểu Tô tuyệt đối sẽ là cô con dâu tốt nhất mà mẹ có thể chọn được.”
Bà Chương lại không cho lời này là thật.
“Mẹ không hiểu nổi tại sao con lại vừa ý cái con ranh đó nữa, năm đó mẹ và bố con vì chẳng có cách nào mới tặng chiếc vòng đá quý đó, việc này...”
“Việc này về sau mẹ đừng nhắc lại nữa, mẹ à, năm đó chính là mẹ và mẹ của Tề Tiểu Tô một lời đã định, nhìn thấy ảnh của Tề Tiểu Tô, thấy cô ấy xinh đẹp đáng yêu, vẻ ngoài xinh xắn nên mới nổi lên suy nghĩ muốn kết thân. Đây chẳng phải là sự thật sao?”
“Ôi dào, đúng là năm đó mẹ cảm thấy vợ chồng Tề Tông Dân kia có học thức hơn người, nho nhã lễ độ, làm bạn bè cũng rất được, hơn nữa đúng là nhìn ảnh của Tề Tiểu Tô khi còn nhỏ thực sự xinh đẹp, nhưng mà, đây là chuyện cả đời của con, sao mẹ có thể cứ thế mà...”
“Thế là được rồi, chúng ta cũng không tính là lừa người. Mẹ, giờ mẹ cảm thấy Tề Tiểu Tô lãnh đạm với chúng ta, nhưng mà chờ sau khi chúng ta là người một nhà thì sẽ thân hơn thôi, về sau mẹ cũng sẽ thấy cô ấy có tư cách kiêu ngạo như thế.”
Thành tựu của Tề Tiểu Tô sẽ vượt xa hiện tại.
Thành phố D nhỏ bé này sao có thể đủ để phượng gáy chín tầng trời chứ?
Mà Chương gia, Chương gia tuyệt đối không thể kết thù với cô ấy được. Đầu óc Chương Vân Tễ suy nghĩ quay cuồng, lại nghĩ tới khi Tề Tiểu Tô đứng trên đỉnh cao, đối mặt với muôn vàn ánh mắt, vô hạn ánh sáng thì trái tim anh ta lại lập tức sôi trào, nơi nào đó cũng không khống chế được mà cứng lên.
Tiểu Tô, Tiểu Tô của anh ta, nữ thần của anh ta, cô ấy là của anh ta!
Tề Tiểu Tô đang ngồi trong văn phòng thầy hiệu trưởng Dương không khỏi hắt xì một cái.
“Sao thế, bị cảm lạnh à?” Hiệu trưởng Dương nhìn cô, hỏi một câu đầy quan tâm.
Trải qua hai tháng, Tề Tiểu Tô không còn là Tề Tiểu Tô trước đây nữa, điều này khiến cho ông ta mãi chưa bình tĩnh lại được. Hiện giờ, Thịnh Tề đang rất được lòng người dân thành phố D, mọi công trình mà Thịnh Tề đang triển khai xây dựng đều được mọi người chờ mong náo nức. Thường thì trên đời này, kẻ không thích những người giàu có có thể đứng thành biển người, thế nhưng người dân thành phố D lại cực kỳ yêu thích và ủng hộ cô thiếu nữ xinh đẹp này.
Có thể nói, giờ Tề Tiểu Tô chính là mẫu người lý tưởng trong miệng người dân thành phố D.
Các bậc phụ huynh, trưởng bối đều lấy cô ra làm tấm gương dạy dỗ con gái, các thiếu nữ thì theo đuổi phong cách thời trang của cô, thậm chí cô làm gì, bọn họ cũng sẽ bắt chước theo hết, còn đàn ông trẻ lại coi cô như nữ thần trong lòng mình.
Nửa năm trước, khi Tề Tiểu Tô vì lời đồn “bị bao nuôi” ở trường đã phải lên văn phòng của ông ta cùng với nữ sinh lớp 12 khi đó là Hoàng Vũ Chân, lúc ấy cô vẫn còn là một nữ sinh chưa thành thục, xinh đẹp nhưng rất gầy yếu, có thể nhìn thấy hào quang nhưng lại chỉ khiến người ta nghĩ rằng sau lưng cô có thế lực giúp đỡ mà thôi. Tuy rằng, sau đó ông ta cũng muốn dựa hơi cô để xin được thêm miếng đất bên cạnh mở rộng Nhất Trung, nhưng cho dù ông ta không muốn thừa nhận thì trong lòng vẫn hướng về phía tin tưởng vào Nghiêm Tắc Thâm hơn.
Chính Nghiêm Tắc Thâm nói cô có thể giúp, nên ông ta mới tin rằng cô có thể giúp được.
Nếu lúc trước không có Nghiêm Tắc Thâm, sao ông ta dám tin là một nữ sinh có thể làm được chuyện đó chứ?
Nhưng mà giờ đây, ai còn dám nói con bé được bao nuôi nữa? Ai dám nói con bé không có năng lực nữa? Bây giờ, đến cả tập đoàn Lập Hoa còn kém cả Thịnh Tề rồi kia kìa.
Có điều, ai cũng biết Lập Hoa và Thịnh Tề có quan hệ hợp tác bền vững, chỉ trong thời gian nửa năm, bảng công bố doanh nghiệp đứng đầu của thành phố D đã gần như bị đảo vị trí, Lập Hoa hiện tại có thể ổn định ngồi ở vị trí thứ hai không thể không nói tới yếu tố chính là có quan hệ với Thịnh Tề.
Tập đoàn Thế Giai của Bạch Thế Tuấn cũng bị Thịnh Tề đập cho lung lay, hiện giờ đang trong giai đoạn chèo chống một cách đau khổ, Công ty Bất động sản Hải Chí phá sản, hiện nay Thịnh Tề yên ổn ngồi ở vị trí dẫn đầu, phía dưới là tập đoàn Lập Hoa và Giải trí Đông Thần, nghiễm nhiên tạo thành thế chân vạc.
Hiện tại, không một ai dám động chạm vào vị trí của Tề Tiểu Tô ở thành phố D nữa.
Cũng chẳng có ai dám lay động nó.
Đó là vì một tháng trước, sau lần phong ba kia, quan lại ở thành phố D cũng lặng lẽ thay đổi một đám người trong khi người dân bình thường không phát hiện ra.
Thị trưởng bị điều đi, nghe nói là tự mình đề xuất xin đi.
Trước đó, ông ta cực kỳ hăng hái, đối đầu với Long Đào trên mọi mặt trận, tư thái theo kiểu không từ bỏ nếu không phân thắng bại. Nhưng sau khi chuyện kia xảy ra, Úc An Duệ của phe phái ông ta bị giáng chức, Đỗ Tử Nhân sứt đầu mẻ trán, chuyện dò xét thủ đô cũng gây ra ầm ĩ rất lớn nên Thị trưởng cũng bị kéo xuống nước theo, Long Đào mạnh mẽ tiến vào xử lý, đao to búa lớn chém một đống chân tay của ông ta, Thị trưởng thấy tình thế không ổn nên xin chuyển sang đơn vị khác.
Nghe nói, Thị trưởng mới lên là một chiến hữu từng đi lính cùng Long Đào năm xưa.
Tề Tiểu Tô nghe thấy thầy hiệu trưởng Dương hỏi han quan tâm liền lắc đầu nói: “Không sao ạ, em vẫn ổn.”
Thành phố D ồn ào náo động, vậy mà cô gái này, vào đúng ngày 1 tháng 9, lại mặc một chiếc sơ mi trắng, quần dài màu đen, tóc tai gọn gàng mát mẻ đi tới chỗ này của ông ta, mục đích là...
“Em nói muốn tham gia cuộc thi chọn học sinh giỏi ở thành phố L sao?”
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Đúng ạ! Em đã hỏi thăm rồi, chẳng phải trường của chúng ta có một suất hay sao ạ?”
Thầy hiệu trưởng Dương nói: “Đúng thế, trường chúng ta được phân một suất đi tham gia tuyển chọn hạt giống thi đua, hơn nữa, vì để công bằng nên thầy đã nói với thầy cô các lớp là các học sinh lớp 11, 12 được đều được tham gia tuyển chọn, sau khi trải qua ba ngày thi sẽ lấy điểm trung bình các môn, ai đứng hạng nhất sẽ có được suất đó.” Nói tới đây, ông ta tỏ vẻ hơi khó xử, “Chuyện này đã nói ra rồi, giờ sửa thì có vẻ không được hay cho lắm.”
Thấy Tề Tiểu Tô không nói gì, ông ta lại nói thêm: “Trên thực tế, đại bộ phận học sinh lớp 12 đều không muốn đi lắm.”
“Tại sao ạ? Chẳng phải nếu có thể lấy được thành tích top 3 trong cuộc thi đó thì có thể được cử đi học ở Đại học Bắc Kinh hay sao mà?” Trên thực tế, Tề Tiểu Tô nhằm vào cái này nên mới tới.
Năm nay cô sẽ lên lớp 12, nhưng sau này công việc sẽ càng ngày càng bận rộn, dành ra thời gian đi học là rất khó, nhưng nếu không đi học thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt lắm, dù sao cũng là lớp 12 mà. Hơn nữa, nếu vẫn không đi học, cô sợ sẽ khó mà thi đỗ đại học được.
Đúng lúc, Hệ thống Tiểu Nhất lại tra được chuyện đột nhiên trường có một suất tham gia hạt giống thi đua, lọt vào top 3 thì sẽ có tư cách được cử đi học ở Đại học Bắc Kinh hoặc Đại học Thanh Hoa, tất nhiên cô không muốn bỏ qua rồi. Không ngờ lại có người không muốn tham gia cái này.
Thầy hiệu trưởng Dương cười khổ, nói: “Đầu tiên, muốn tham gia thi ba lần ở trường chúng ta cũng đã rất phí thời gian và sức lực để ôn tập, còn nữa, nếu muốn tới thành phố L để tham gia cuộc thi kia thì phải đi suốt một tuần, bài tập của học sinh lớp 12 quá nhiều, các em ấy sợ bỏ học một tuần thì sẽ kéo thành tích đi xuống. Còn về việc cử đi học thì ai mà chẳng muốn cơ chứ, nhưng mà học sinh giỏi của cả nước đều tham gia vào cuộc thi này, muốn được lọt vào top 3 đâu dễ dàng như thế được? Cũng chẳng thua gì thi đại học cả, chẳng ai có lòng tin vào chuyện đó.”
Tề Tiểu Tô nghĩ thấy cũng đúng.
“Nếu vậy, em cũng sẽ tham gia ba lần thi ở trường ta, cạnh tranh công bằng.” Cô đứng lên, “Thầy hiệu trưởng, em đi nộp học phí đây ạ!”
Hiệu trưởng Dương không ngờ cô nói đi là đi luôn, vội vàng hỏi: “Em có chắc chắn không?”
“Không thử thì sao biết được ạ?” Tề Tiểu Tô phất tay: “Còn về miếng đất bên cạnh trường chúng ta thì sẽ sớm có kết quả thôi, vấn đề không lớn, thầy không cần lo lắng.”
Nghe xong những lời này, thầy hiệu trưởng Dương liền yên lòng.
Lúc trước, vì chuyện của Dương Linh Linh nên ông ta vẫn cứ lo Tề Tiểu Tô sẽ để bụng, không quan tâm tới việc này nữa.