Nói ra thì, Vệ Thường Khuynh cũng lờ mờ cảm thấy có chút kì diệu.
Trước kia khi đến thời đại này, anh rơi xuống sơn trang Long gia, sau khi mua lại nó, anh giao lại cho cô, lẽ nào duyên phận giữa hai người đã được định sẵn từ sớm như vậy sao?
“Ừ, nói không chừng là vì có em ở đó.”
Giỏi lắm, hay rồi, còn biết nói lời ngon tiếng ngọt cơ.
Tề Tiểu Tô bĩu môi: “Nhưng mà, anh để Khương Thất với những người kia ở lại đây mà vẫn nhớ đem giấy tờ nhà đất về Liên minh các hành tinh hả? Sao không để lại một hai căn cho Khương Thất? Còn nữa, sau khi mất trí nhớ anh cũng chưa quay lại đây lần nào, bao năm nay Khương Thất và các thuộc hạ khác mải miết tìm đồ giúp anh, anh có để lại đủ tiền cho họ không? Trước đó anh cũng chẳng hỏi han tới.”
Vệ Thường Khuynh nhíu mày: “Chuyện này cũng cần phải hỏi sao? Nghe họ nói chuyện trước đó, là biết ngay họ không đến mức không có tiền tiêu, còn nữa, anh thực sự không nhớ nổi chuyện gì hết.”
“Việc anh mất trí nhớ...” Tề Tiểu Tô có chút lo lắng: “Liệu có gây tổn hại gì cho cơ thể không?”
“Khương Thất nói, có lẽ anh bị mất trí nhớ từng chút từng chút một, sau khi mẹ anh đi tìm Thủ trưởng ban chấp hành, ông ấy đã phát hiện ra, trí nhớ của anh dường như kém đi, trong thời gian làm tướng quân ở thời cổ đại cũng thỉnh thoảng nhắc tới việc quên cái này quên cái kia.” Vệ Thường Khuynh nói: “Chỉ là lúc ấy ông ấy cũng không nghĩ ngợi nhiều, bởi vì ông ấy từ cổ đại đến Liên minh, không hiểu lắm về khoa học và y học ở thời đó, hoàn toàn không ngờ rằng lại có cách khiến người ta mất đi một đoạn trí nhớ nào đó.”
Tề Tiểu Tô lặng lẽ nghe anh nói.
Thực ra bây giờ cô cũng không nghĩ ra ở tương lai còn có thủ đoạn như vậy, cô cho rằng anh bị thương phần nào đó ở đầu, hoặc chịu tác động quá lớn từ một sự cố nào đó mới bị mất trí nhớ chọn lọc, dù tỉ lệ của việc này rất nhỏ.
Nhưng nghe Vệ Thường Khuynh kể, rõ ràng là không hề có một chút di chứng nào. Anh ấy vẫn rất thông minh, những chuyện khác vẫn ghi nhớ rất rõ ràng, thậm chí một sự việc, một phần tư liệu rất nhỏ nhặt thôi, anh cũng nhớ rất kĩ càng.
Vệ Thường Khuynh nói tiếp: “Sau này cũng vì anh không quay trở lại đây trong thời gian dài, ông ấy mới nghĩ lại từng chút một, đoán ra vấn đề.”
“Khương Thất cũng vất vả quá rồi.”
Tề Tiểu Tô nói một câu như vậy.
“Anh tưởng rằng người em nên xót là anh chứ.” Vệ Thường Khuynh đáp lại.
Tề Tiểu Tô im lặng, thực sự cô cũng rất xót xa, tuổi còn nhỏ mà bố anh đã chạy theo người phụ nữ khác, rời xa gia đình, bỏ lại mẹ con anh, sau này anh muốn tìm lại ông, mẹ anh lại tìm người khác làm anh mất trí nhớ.
Hơn nữa, ở Liên minh mà anh một lòng muốn bảo vệ lại có kẻ khác muốn tư lợi, muốn lấy cả mạng anh.
Nếu như anh không tìm được người giúp đỡ, vậy chẳng phải sẽ mãi mãi bị nhốt ở mỏ quặng, mãi mãi không nhìn thấy mặt trời, có lẽ còn phải đợi đến ngày tàn của sinh mệnh mới thôi sao?
Đó là Liên minh mà anh ấy muốn bảo vệ cơ mà.
Đó là mẹ của anh ấy cơ mà.
Chẳng trách trước đây anh ấy lạnh lùng như vậy.
Cô im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Em nhất định sẽ cố gắng cùng anh quay về Liên minh.”
Vệ Thường Khuynh nắm chặt tay cô: “Được.”
Bất kể thế nào, cho dù nơi đó có nguy hiểm đến đâu, anh cũng phải đưa cô về đó, họ chỉ có thể ở bên nhau, chỉ có thể đi cùng nhau, mọi chuyện cùng nhau giải quyết.
Đồng Xán và Hàn Dư nhanh chóng đưa Mạt Ca Lạc tới.
Lúc tiến vào Xuân Thâm Viên, Mạt Ca Lạc đã yếu tới mức không nói nổi nữa, được dìu thẳng vào một căn phòng, chỉ có thể uống chút canh để cầm cự. Thuốc của anh ta đã không còn nhiều nữa, chỉ có thể kiên trì đến khi nào không thể chịu nổi nữa mới uống thuốc hoặc xuống nước một lần, cho nên, họ cũng chỉ có thời gian ba tháng mà thôi.
Hạ Nông vẫn đang tìm họ.
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô coi đêm nay là đêm cuối cùng họ có thể thả lỏng, bắt đầu từ ngày mai, họ phải chạy đua với thời gian và thể lực rồi.
Khi đêm đã khuya, người đã ngủ, anh đưa cô tới suối nước nóng.
Hai hồ nước nóng ở Xuân Thâm Viên đều là dạng nửa khép kín, có một cái ở vườn thuốc hơi lộ ra, cái còn lại được vây lại một nửa, đối mặt với vườn thuốc, có một tấm bình phong có thể dịch chuyển, nếu kéo bình phong ra, không ai nhìn thấy được tình hình bên trong.
“Sau này mỗi tuần em nhớ đến ngâm mình ở đây hai lần, hai suối nước nóng này đều là hồ nước tự nhiên, cộng thêm công dụng của dược liệu, hiệu quả rất tốt, rất có lợi cho việc thư giãn cơ bắp và thả lỏng tinh thần sau khi huấn luyện.”
Vệ Thường Khuynh vừa nói, vừa đưa tay ra cởi cúc áo cho cô.
“Vậy chúng ta mỗi người ngâm một cái hả?” Tề Tiểu Tô chớp mắt.
“Cùng nhau.”
Vệ Thường Khuynh không buồn giải thích, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, cũng cởi luôn quần áo của mình, kéo cô bước xuống suối nước nóng.
Nước ở đây có mùi lưu huỳnh, xung quanh còn thoang thoảng cả mùi thuốc, Tề Tiểu Tô ban đầu cho rằng sẽ không thoải mái lắm, nhưng khi nước hồ bốc khói nghi ngút ôm lấy cơ thể, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể như giãn ra, cảm giác vô cùng thoải mái.
Cô khẽ than một tiếng, thỏa mãn, muốn dựa vào mép hồ, nhưng lại bị Vệ Thường Khuynh kéo vào lòng.
“Em ngâm đi, anh mát xa cho em, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Nghe anh nói có vẻ rất nghiêm chỉnh, như thể thực sự muốn mát xa cho cô, Tề Tiểu Tô cũng không từ chối, cô thậm chí còn nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của Vệ Thiếu soái.
“Vệ Thường Khuynh, anh nói là mát xa cơ mà!” Trong giọng cô có phần hờn dỗi.
Vệ Thường Khuynh kéo cô dựa vào mép hồ, ngồi trên bậc thang ẩn trong hồ nước, để cô tách chân ra, ngồi trên đùi anh, cánh tay cứng như thép của anh khóa chặt trên vòng eo thắt đáy lưng ong của cô, bàn tay lớn hướng lên trên, xoa xoa nắn nắn.
“Anh rời đi bao nhiêu ngày như thế, em không muốn?”
Anh rời đi bao nhiêu ngày như thế, vừa quay lại đã gặp phải chuyện của Cung Phiên Long, vốn dĩ nhịn được nhu cầu của ngày hôm qua đã là giới hạn rồi, hôm nay là đêm thả lỏng cuối cùng của họ, chẳng lẽ còn không để anh được ăn no?
Sao có thể chứ?
Cho dù vẫn còn một đống rắc rối, một đống công việc, nhưng Vệ Thường Khuynh trước nay không phải kiểu người vì nhiều việc mà tính tình nóng nảy bộp chộp mất bình tĩnh, ngày ngày tháng tháng phải sống vẫn phải theo tiết tấu của riêng mình, tất nhiên, vợ mình cần phải ăn vào miệng, cũng phải ăn theo ý muốn của mình.
“Em không muốn! Em còn muốn mắng anh một trận đây.”
Tề Tiểu Tô mạnh miệng trả lời.
Bàn tay của Vệ Thường Khuynh thăm dò xuống phía dưới.
“Thật sao? Không muốn thật sao?” Đôi môi của anh kề sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên dái tai và vùng cổ, Tề Tiểu Tô phát hiện mình có phần không chịu nổi, thật xấu hổ mà.
Cô bất giác giãy giụa.
Ngón tay của Vệ Thường Khuynh cũng tìm được phản ứng động tình của cô, bật cười.
“Ưm...”
Cô suýt nữa đã kêu lên thành tiếng, may mà kịp thời cắn môi mình.
Vệ Thường Khuynh lại thở ra một hơi dài, là kiểu thở dài khi thỏa mãn đến cực điểm.
Cuối cùng cũng có thể ăn cô rồi.
“Vợ à, có muốn anh trao lại quyền chủ động cho em không?” Anh cắn nhẹ lên tai cô.